[Edit/H] Sau Khi Omega Kiều Mềm Vứt Bỏ Điên Phê – Chương 14 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Edit/H] Sau Khi Omega Kiều Mềm Vứt Bỏ Điên Phê - Chương 14

\”Ngưng Ngưng, tôi về rồi.\” Từ phòng khách vang lên giọng nói dịu dàng quen thuộc của Lệ Cương.

Tuyết Ngưng lập tức nín thở, tay vô thức siết chặt chốt cửa, cứng ngắc chặn chặt cánh cửa phòng tắm như thể đó là phòng tuyến cuối cùng.

Chỉ chốc lát sau, cậu mới phản ứng lại được — hiện tại Lệ Cương đang thích cậu. Chỉ cần tỏ ra không biết chuyện về quyền trường, trong thời gian ngắn, Lệ Cương hẳn sẽ không làm điều gì quá đáng.

Tuyết Ngưng đi đến trước gương, cố gắng điều chỉnh hơi thở đang hỗn loạn, mím môi xoa xoa cho bớt nhợt nhạt rồi gắng nặn ra một nụ cười.

\”Ngưng Ngưng?\” Cửa phòng tắm bị gõ khẽ, giọng Lệ Cương ôn hòa, \”Em đang ở trong đó à?\”

\”Ừ… Ừm.\” Tuyết Ngưng mở cửa, không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ cúi đầu vụt lướt qua người Lệ Cương rồi chạy về phía bếp, vừa chạy vừa giả vờ nói: \”Cháo sắp trào mất rồi.\”

Trước bếp, nước trong nồi vẫn chưa sôi. Tuyết Ngưng cầm muỗng gốm khuấy cháo một cách máy móc, tai vểnh lên lắng nghe động tĩnh phía sau.

Không có tiếng bước chân theo sau. Cậu thầm thở phào một hơi… Nhưng hơi thở đó còn chưa kịp thả ra hoàn toàn thì một cánh tay rắn rỏi đột ngột vòng qua eo, sau tai vang lên hơi thở nóng ấm quen thuộc của Lệ Cương.

Tuyết Ngưng giật nảy mình, cả người căng cứng.

\”Sao thế?\” Lệ Cương hơi nhướng mày, \”Vẫn còn run à?\”

\”Anh đi không phát tiếng… làm tôi hết hồn.\”

\”Lỗi của tôi.\” Lệ Cương nhẹ nhàng dụi mũi vào sau gáy cậu, thì thầm, \”Cháo xong chưa? Tôi đói rồi.\”

\”Sắp.\”

Lệ Cương liếc vào nồi, cười khẽ: \”Nước còn chưa sôi mà. Đi, ngồi sofa chờ tôi.\”

Hắn có chút cố chấp ôm lấy eo Tuyết Ngưng, nửa bế nửa kéo cậu về phía sofa.

Động tác này vốn là thói quen trước giờ của Lệ Cương, Tuyết Ngưng cũng chưa từng để tâm. Nhưng khoảnh khắc này, cậu lại lần đầu tiên nhận thức được rõ ràng — thể lực dị thường và bản năng khống chế người khác của Lệ Cương, một khi kết hợp với tính cách máu lạnh ấy, sẽ khủng khiếp đến mức nào.

Lệ Cương ôm Tuyết Ngưng vào lòng, còn ghé hôn lên má cậu một cái. Tuyết Ngưng nhìn vào mắt anh, trong đầu lại không ngừng hiện lên khuôn mặt biến dạng của người đàn ông đã chết thảm kia.

Tin tức về cái chết của Nhạc Viêm đã tràn ngập mạng lưới thông tin. Người gửi video cho cậu rõ ràng quay từ một ngày khác, không phải tối nay. Vậy mà suốt thời gian qua, đêm nào Lệ Cương cũng nói ra ngoài, sau đó trở về bên cậu — dịu dàng như không có chuyện gì xảy ra.

Giết nhiều người như vậy, thế mà vẫn có thể bình thản đối mặt, còn ngồi ôm cậu như không hề có chút áp lực tâm lý nào… Làm sao có thể như vậy?

Sắc mặt Tuyết Ngưng bỗng chốc trắng bệch. Màu đỏ do cố chà xát lên môi cũng từ từ phai đi.

Lệ Cương nhìn cậu chăm chú, đôi mày dần nhíu lại: \”Sao sắc mặt em tái thế này? Phát sốt à?\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.