Thích Chẩm Đàn ngủ say sưa, chút sức lực tràn trề cuối cùng cũng bị cảm giác mệt mỏi và tác dụng của thuốc dần dần nuốt chửng. Trước đấy hắn còn mơ mơ màng màng làm nũng đòi hôn, nằng nặc quấn lấy bắt Dụ Đường vừa ôm vừa hát ru, sau đó thì chủ động buông tay đổi tư thế đi gặp Chu Công rồi.
Dụ Đường mỉm cười nhìn Thích Chẩm Đàn một lúc lâu, đắp lại chăn cho hắn. Nghe thấy bên ngoài biệt thự có tiếng động, y liếc mắt nhìn xuống lầu qua cửa sổ, rồi vội vàng rón rén xuống giường, kéo cửa phòng ngủ đi ra sảnh vào nhà.
Trong phòng khách dưới lầu có tiếng sột soạt, thỉnh thoảng vọng lên tiếng người nói chuyện khe khẽ và tiếng bước chân.
Lúc Thích Chẩm Đàn tỉnh lại lần nữa, trời đã chạng vạng tối, trong phòng không bật đèn, cả căn phòng ngủ trông mờ mịt không chút ánh sáng. Hắn vừa mở mắt ra đã bất ngờ nhìn thấy ba cái đầu người ngay trước mặt.
\”… Ba, mẹ?\” Hắn chống tay ngồi dậy, cổ họng vì ngủ mê man nên có hơi khô khốc, giọng nói cũng vì thế mà khàn đặc: \”Không phải ngày kia ba mẹ mới đi du lịch về sao? Sao không gọi điện báo trước để con đi đón…\”
Hắn còn chưa nói hết câu, mẹ Dụ đã dang tay ôm chầm lấy hắn.
Thích Chẩm Đàn đột nhiên sững sờ, ngơ ngác đón lấy ánh mắt trìu mến của Dụ Đường ở phía đối diện, chỉ nghe mẹ Dụ nói: \”… Tiểu Thích à, mẹ đã nói từ lâu rồi mà, con mãi mãi là cục cưng bé bỏng của mẹ.\”
Thích Chẩm Đàn sốc ngay tức khắc.
Một bàn tay của người đàn ông lớn tuổi vỗ nhẹ lên lưng hắn, ba Dụ ghé sát lại gần, tuy giọng điệu có vẻ hơi vụng về, nhưng không thể che giấu được sự chân thành và quan tâm: \”Thằng bé ngoan… thằng bé ngoan… con cũng là con trai ngoan của ba…\”
Hai bậc cha mẹ bỗng dưng an ủi mình như vậy, không cần nghĩ cũng biết là ai đã ngầm giật dây bắc cầu rồi. Vai Thích Chẩm Đàn run run, hắn vùi đầu vào lòng ba mẹ, hốc mắt nóng bừng.
Một lát sau, hắn sụt sịt mũi thoát ra khỏi vòng tay của ba Dụ mẹ Dụ, ngượng ngùng che mặt, giọng rầu rĩ nói: \”Ài, hôm nay con thật sự… thật sự… khóc nhiều quá rồi…\”
Dụ Đường đứng bên cạnh cười, giúp hắn xua tan sự bối rối và khó xử: \”Đúng đó, mặt còn sưng như đầu heo nữa kìa.\”
\”Ôi giời, có gì mà phải ngại với ba mẹ chứ, nào, mau để mẹ xem nào, có phải Tiểu Thích nhà ta khóc vẫn đẹp trai lắm không?\” Ánh mắt mẹ Dụ dịu dàng, bà cười tủm tỉm định kéo tay Thích Chẩm Đàn đang che mặt ra.
\”Đẹp trai chỗ nào chứ…\” Hắn lập tức như biến thành đứa trẻ, sống chết không chịu bỏ tay xuống, vành tai đỏ bừng, rúc đầu vào trong chăn không chịu ra.
Sau đó Dụ Đường gọi hắn liên tiếp mấy tiếng, hắn đều cố sức níu chặt lấy chăn.
\”Ngốc ơi, ba mẹ ra ngoài lâu rồi.\”
\”… Đường Đường… hu… em không được lừa anh.\” Thích Chẩm Đàn như một con sâu róm, ngọ nguậy qua lại trong chăn.
\”Em lừa anh bao giờ?\” Dụ Đường dở khóc dở cười trước sự rụt rè ngượng ngùng của hắn, lại vừa cảm thấy hắn đáng yêu đến nỗi tim cũng phải rung động. Y thò tay vào trong xoa đầu hắn một cái, \”Được rồi, ngại đủ rồi thì mau ra đi, anh nỡ để ba mẹ chờ ở ngoài sao? Họ còn chưa ăn tối nữa đó.\”