Buổi họp mặt gia tộc có thể xem là vàng thau lẫn lộn. Người đến tham gia có cả họ hàng gần chung huyết thống, cũng có cả những họ hàng bên ngoại có liên quan mà ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp qua.
Với tư cách là tân gia chủ, Thích Chẩm Đàn cực kỳ giỏi các thủ đoạn vừa mềm mỏng vừa cứng rắn, cương nhu đúng lúc, và hắn đã chỉnh đốn các nhánh phụ đến mức ngoan ngoãn phục tùng. Hắn cũng rất có uy thế trong các nhánh phụ, tất nhiên mọi người đều sẽ cười niềm nở chào đón, đa phần đều nhìn sắc mặt hắn mà hành xử. Nhưng khi ở giữa bọn họ, dù nơi này mang danh là nhà chính của mình, thì sự cảnh giác và cảm giác không tin tưởng của hắn cũng không hề giảm đi chút nào.
Bản tính hắn vốn đã đa nghi, nhất là khi… ở bên cạnh người ông và người cha như vậy.
Thích Chẩm Đàn đã quan sát một người phụ nữ có mặt ở đây từ lâu.
… Người đó mặc đồng phục người hầu, cung kính đứng một bên, nhưng lại là một gương mặt hoàn toàn xa lạ. Cô ta luôn cúi gằm đầu, vẻ mặt lúc nào cũng cứng đờ và căng thẳng.
Việc tuyển dụng nhân viên của nhà họ Thích trước nay đều phải qua tay hắn, huống chi, hắn lại còn có trí nhớ tốt, nhìn qua là không quên được.
Thích Chẩm Đàn lặng lẽ thu hồi ánh mắt, liếc nhìn ly rượu vang đỏ vẫn chưa hề động tới, nâng lên khẽ nhấp một ngụm. Yết hầu khẽ rung, hắn làm động tác giả vờ nuốt xuống, sau đó lịch sự dùng khăn tay trơn màu trong túi áo vest nhanh chóng lau miệng.
Hắn đã chơi trò này mấy lần rồi. Giữa bữa tiệc, Thích Chẩm Đàn đột nhiên xoa xoa thái dương, nói cơ thể bỗng thấy không khỏe, đồng thời đề nghị muốn lên phòng ngủ nghỉ ngơi ngay lập tức.
Hắn loạng choạng bước đi, bà Trương lo lắng đi theo sau, sốt ruột vô cùng, lẩm bẩm: \”Ối trời ơi cậu cả của tôi ơi, cậu sao thế này? Rõ ràng vừa nãy vẫn còn khỏe mà, có cần gọi bác sĩ tới cho cậu không?\”
Thích Chẩm Đàn giả vờ chân tay bủn rủn, không còn chút sức lực nào, vặn tay nắm cửa rồi ngã vật ra giường. Hắn buông một câu \”Không cần đâu, ngủ một giấc là khỏe thôi\”, rồi kéo chăn đắp kín, nhắm mắt lại.
Bà Trương tuy lo lắng nhưng trước nay vẫn rất nghe lời hắn. Bà vừa mới quay gót đi, Thích Chẩm Đàn đã đột ngột mở mắt ra, quyết đoán ném chiếc khăn tay thấm đẫm rượu vang đỏ vào thùng rác có nắp gần đó, vẻ mặt tỉnh táo và lạnh lùng.
Hắn trùm chăn kín người một lúc lâu, ước chừng thời gian đã gần đủ, bèn ló đầu ra với vẻ mặt ửng hồng, nhân tiện làm cho vạt áo mình xộc xệch đi.
Quả nhiên… Hai mươi phút sau, tay nắm cửa phòng ngủ đột nhiên bị ai đó nhẹ nhàng vặn mở mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Có người không gõ cửa mà lặng lẽ đi vào. Sau khi cửa được đóng lại, từ lỗ khóa bên ngoài lập tức truyền đến một tràng tiếng sột soạt, rồi rất nhanh lại trở về vẻ yên tĩnh.
Thích Chẩm Đàn nghe rõ mồn một từng động tĩnh, hắn nghiêng đầu thở hổn hển, như thể toàn thân đang cực kỳ khó chịu, miệng lẩm bẩm như đang mê sảng: \”Nóng… nóng quá…\”