P/S: Góc nhìn của Tần Vị Ký
Editor: Bly
_____
(1)
Câu chuyện không dài.
Bắt đầu từ khi gặp gỡ Tạ Dao Ngâm cho đến khi kết thúc một cuộc đời mà tôi không thể nào quên.
(2)
Ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã biết rằng mình đã yêu một đóa hồng kiêu hãnh.
Có lẽ tôi đã bị kìm hãm và trói buộc quá lâu, thế giới tinh thần của tôi cằn cỗi và lười biếng rung động.
Nếu không gặp em ấy, có lẽ tôi sẽ độc thân cả đời, không yêu cũng không hận.
Năm 20 tuổi, em nhận được giải người mới xuất sắc nhất, so với tôi khi 20 tuổi thì em chưa có gì nổi bật.
Tôi đã từng nghe qua tên của em ấy trước đây. Mọi người đều khen em có vẻ ngoài điển trai, nói rằng tuy còn trẻ nhưng tài năng không phụ lòng nhan sắc.
Sau khi thực sự nhìn thấy em, tôi mới cảm thấy bốn từ \”vẻ ngoài điển trai\” không còn đủ để miêu tả về em nữa.
Tôi tự cho mình là không tầm thường, nhưng nhìn thoáng qua vẫn lấy làm kinh ngạc.
Mọi người biết đấy, tôi đã gặp qua rất nhiều người đẹp, đến nỗi từ lâu tôi đã quên mất cảm giác choáng ngợp là như thế nào.
Cách em ấy đứng dưới ánh đèn sân khấu và cúi đầu là sự khiêm tốn hiếm có ở độ tuổi này.
\”Xin chào mọi người, tôi là Tạ Dao Ngâm.\”
Cái tên thật ủy mị, bẩm sinh đã là một bông hoa.
\”Cảm ơn ban tổ chức đã trao giải thưởng người mới cho tôi, tôi không có bài phát biểu nhận giải nào cả.\”
Chậc…
Tôi nheo mắt, tự hỏi làm sao có thể có ai kiêu căng mà dễ thương đến thế.
Chỉ với một câu này thôi, không biết ngày mai sẽ bị mắng đến bao nhiêu nữa.
Tôi một tay chống cằm, nói với Hà Nam Tuyền bên cạnh: \”Ngày mai gửi cho tôi một bản tài liệu về thông tin phim ảnh của em ấy.\”
Hà Nam Tuyền nhìn tôi một cái: \”Thích rồi à?\”
Tôi mỉm cười gật đầu: \”Ừ, thích rồi.\”
Hà Nam Tuyền nhíu mày: \”Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ, với ngoại hình này Chu Lận Lận chắc chắn sẽ nâng lên đỉnh lưu, không thể giành giật được.\”
Tôi không nói gì, ai nói là thích kiểu này.
Là thích kiểu muốn tán tỉnh cơ.
\”Cậu không định ký hợp đồng với cậu ta thật chứ? Công ty chúng ta hiện tại vẫn chưa có khả năng nuôi nổi cậu ta đâu.\”
Tôi gõ vào tay vịn của ghế, nhìn người trên sân khấu đi xuống.
Đúng vậy, ai cũng thích hoa hồng, nhưng không mấy ai có thể nuôi nổi.
Nhưng tôi có thể.
Nếu bông hồng này là của tôi, bằng cách nào đi chăng nữa tôi nhất định phải chăm tốt nó.