[Edit – Full] Ly Hôn Năm Thứ Năm – Kiểu Uổng Quá Chính – Chương 8: Vậy mà tôi còn cam tâm dùng cái chết để ép buộc anh – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Edit – Full] Ly Hôn Năm Thứ Năm – Kiểu Uổng Quá Chính - Chương 8: Vậy mà tôi còn cam tâm dùng cái chết để ép buộc anh

Editor: Bly

Wattapd: _AnsBly_

Đã beta.

_____

Mấy ngày nay tôi luôn trằn trọc không yên giấc, suốt đêm mơ mơ màng màng, khi tỉnh giấc khắp người đã thấm đẫm mồ hôi.

Newcastle mưa suốt, tôi cứ như vậy kéo rèm rồi nằm ngủ cả ngày.

Giang Lăng nói tôi lãng phí cuộc đời, đánh mất nhân tâm.

Giang Lăng đến Anh vì được mời tham dự một buổi ra mắt thương hiệu gì đó, ở lại một cái là tới cả tháng.

Trong nước còn có lịch trình, nhưng cậu ấy nhất quyết không chịu về, cứ bám lấy tôi để cùng tiêu tốn thời gian vô nghĩa.

\”Tạ Dao Ngâm, lần này mày có chịu về nước với tao không?\”

Tôi vùi mặt vào gối, vẫn chưa tỉnh hẳn: \”Mày tự mà đi.\”

\”Về với tao đi, để mày một mình ở đây tao không yên tâm.\”

Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt ngái ngủ nhưng vẫn đầy ắp phong tình, nụ cười thì rẻ mạt: \”Hai ta không hợp nhau đâu.\”

Giang Lăng vươn tay ném cái gối vào đầu tôi: \”Ở nước ngoài chẳng học được gì hay ho, nhưng cái dáng vẻ vô lại thì học đủ rồi.\”

Tôi xua tay, lại vùi đầu vào gối, giọng rầu rĩ: \”Mày đi đi, đừng lo cho tao, tao ổn mà.\”

Theo lời Giang Lăng kể, mấy năm nay trong giới chẳng ai biết tôi đã đi đâu. Mãi cho đến khi có một fan chụp được tôi trong một quán bar đồng tính ở Anh. Tin tức trong nước lại bùng nổ, mọi người mới biết tôi đã trốn ở Anh suốt thời gian qua.

Giang Lăng đưa tôi xem bức ảnh mà fan chụp được. Tôi nhuộm mái tóc màu vàng kim, quán bar ngập trong ánh đèn xanh đỏ lẫn lộn, rực rỡ đủ sắc màu. Tôi nheo mắt, mang theo chút dáng vẻ phóng túng, đang trò chuyện với bartender ở quầy.

Một bức ảnh nhanh chóng tràn ngập trên mạng, tiêu đề của các tài khoản truyền thông lúc thì 【Đỉnh lưu ngày xưa – Tạ Dao Ngâm ý loạn tình mê ở Anh quốc】, lúc lại 【Tạ Dao Ngâm xuất hiện với mái tóc vàng ở quán bar, tái hiện nhan sắc đỉnh cao】.

Đều là chút thủ thuật câu view.

Lâu dần cũng quen, năm ly hôn cùng Tần Vị Ký các phóng viên, báo đài đã đem danh hiệu mỹ nam của tôi hái xuống nắm trên tay mà vò nát, cứ như thế tôi cũng ngại tiếp xúc với tin tức giải trí trong nước mấy năm nay.

Khi tôi kéo rèm cửa ra, bên ngoài trời vẫn đang mưa.

Khi còn bé tôi không thích những ngày mưa, vì vào ngày mưa tôi phải ở nhà, bầu trời xám xịt như cướp mất ánh hào quang của con người vậy.

Sau này, khi kết hôn với Tần Vị Ký, tôi lại thích những ngày mưa.

Vào ngày mưa, anh chưa bao giờ ra ngoài, cũng chẳng bao giờ đọc sách. Tôi cứ quấn lấy anh trên giường, hết lần này đến lần khác. Anh vốn là người ít ham muốn, nhưng chẳng thể chịu nổi sự khiêu khích không ngừng của tôi. Sau đó, anh ôm lấy tôi vào lòng, đắm chìm mà cắn nhẹ lên vai tôi: \”Đủ chưa?\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.