Tôi và Tần Vị Ký sống chung dưới một mái nhà, nhưng sinh hoạt khá là khác biệt.
Anh ấy làm việc ở phòng khách còn tôi trốn trong phòng ngủ và nằm ườn ra. Ngoại trừ ba bữa ăn chúng tôi hầu như không chạm mặt, nói chuyện cũng không nhiều.
Tôi không muốn như vậy, luôn cảm thấy phiền lòng.
Hôm đó nhàn rỗi đang định vào thư phòng tìm sách đọc, Tần Vị Ký đột nhiên ngẩng đầu, cau mày nói: \”Ngoại trừ thư phòng, em đi đâu cũng được.\”
Tôi sững người tại chỗ, từ từ rút tay lại, ngượng ngùng cười: \”Thật xin lỗi.\”
Giữa tôi và Tần Vị Ký cũng có những điều cấm kỵ, cũng có nơi tôi không thể đặt chân đến.
Dù cho trước đây thân thiết đến đâu đi chăng nữa thì qua 5 năm sự xa cách cũng không thể biến mất trong ngày một ngày hai.
Tôi cũng không coi nơi này là nhà của mình, vẫn có thể phân biệt được. Tôi chỉ là đang ở nhờ mà thôi.
Tôi thực sự không thể nghĩ ra cách nào để có thể thu hẹp khoảng cách mối quan hệ của chúng tôi, vì vậy chỉ có thể trốn tránh.
Tôi không muốn dựa vào thuốc ngủ, buổi tối không ngủ được tôi lại muốn thức dậy ăn một cái gì đó.
Nhưng ở đây không thể đặt đồ ăn, cũng không dễ để nhờ Tần Vị Ký nấu cho nên tôi chỉ có thể rón rén vào bếp, tìm một túi sủi cảo đông lạnh.
Trước đây tôi chưa bao giờ ăn thức ăn nhanh, Tần Vị Ký nuôi tôi rất kỹ. Nhưng sau này đến Anh tôi đều ăn thức ăn nhanh cho tiện.
Sau khi há cảo chín, tôi phát hiện mình không tìm được đĩa và đũa, lục tung hết lên cũng không thấy gì. Tôi chán nản nhìn nồi há cảo, tâm trạng sa sút đến cực điểm.
\”Làm sao vậy?\”
Tôi sửng sốt, quay đầu lại thì thấy Tần Vị Ký đang đứng ở cửa phòng bếp: \”Anh Tần, em làm anh thức giấc à?\”
Anh lắc đầu: \”Anh còn chưa ngủ, nghe thấy trong bếp có động tĩnh nên tới xem.\”
Tôi xấu hổ xoa xoa mũi: \”Muốn ăn chút gì đó, nhưng không tìm được đĩa.\”
Tần Vị Ký đi tới nhìn nồi sủi cảo bấy nhầy mà tôi nấu: \”Nó ở trong tủ khử trùng, anh quên nói với em.\”
\”À.\”
\”Em muốn ăn gì anh làm cho em.\”
Tôi mím môi: \”Không phiền anh, anh đi ngủ đi em không có đói, chỉ muốn ăn chút gì thôi.\”
Anh giúp tôi lấy sủi cảo ra, chỉ thấy vỏ đi đường vỏ nhân đi đường nhân.
Tôi ngượng nghịu cười: \”Chắc nấu lâu quá rồi\”.
Không nói một lời, anh ném sủi cảo vào thùng rác và lấy ra một gói khác từ tủ lạnh.
Tôi im lặng nhìn hành động của anh rồi dựa lưng vào tường không nói lời nào.
Đôi khi tôi cảm thấy mình rất gần với Tần Vị Ký, nhấc một chân liền có thể bước đến trước mặt anh. Đôi khi lại thấy rất xa, luôn có một khoảng cách giữa hai trái tim chúng tôi mà không thể nào vượt qua.