Mặc dù tôi và Tần Vị Ký đã từng kết hôn và có vô số lần ân ái, nhưng dường như trái tim của chúng tôi vẫn cách xa nhau.
Có lẽ là vì cuộc hôn nhân quá ngắn ngủi, chúng tôi không kịp khắc cốt ghi tâm, nên chẳng được tính có chết cũng không rời.
Chúng tôi yêu nhau vì diễn sinh tình. Tôi bị mê luyến bởi sự thờ ơ của anh ấy, nhưng cũng bị chết mê bởi sự dịu dàng của anh.
Nhưng tại sao anh lại chìm đắm tôi?
Bị hút hồn bởi khuôn mặt xinh đẹp hay thân hình trẻ trung, hay là do lúc đó tôi đang vinh quang chói lọi?
Nhưng bây giờ tôi không có gì cả.
Anh ấy không nên nông cạn như vậy. Nhưng là người không phải ai cũng nông cạn sao? Chẳng lẽ tôi còn hy vọng anh ấy thật sự yêu con người của Tạ Dao Ngâm?
Thật quá hèn hạ khi suy đoán về Tần Vị Ký thế này.
Tôi chỉ là không có niềm tin vào chính bản thân mình.
Tôi có cái gì để có thể giữ chân Tần Vị Ký?
Hay là đã không còn gì có thể giữ anh lại, nếu không thì tại sao anh lại đi tìm người khác?
Tôi quyết định cô đơn cả đời, anh làm sao lại có người mới?
Nhưng chúng tôi đã ly hôn rồi. Có thể nói đây là hành vi vụng trộm vô đạo đức, cứ dây dưa tiếp thì thật sự trái với thuần phong mỹ tục.
Nhìn lại mà xem, vì tình hay lý thì tôi cũng không nên làm phiền anh ấy nữa.
Nhưng tôi không cam lòng.
Tôi luôn cảm thấy tôi yêu Tần Vị Ký nhiều hơn anh ấy yêu tôi.
Tôi không nỡ để anh rơi bất kì một giọt nước mắt nào, nhưng anh lại làm tôi buồn không biết đã bao nhiêu lần.
Tôi cảm thấy anh Tần không còn yêu tôi nữa.
Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ cho tôi bất cứ thứ gì mà tôi muốn. Nhưng tôi muốn anh, tại sao anh lại từ chối?
Chính là Tần Vị Ký cảm thấy khi ly hôn tôi không lấy gì nên mới dùng câu này để bồi thường cho tôi.
Chỉ cần tôi muốn anh ấy sẽ cho tôi tương lai tươi sáng, sự nghiệp suôn sẻ, tiền tài cả đời. Nhưng anh ấy lại không cho tôi cơ hội được yêu lần nữa.
Tại sao tôi không biết rằng Tần Vị Ký rất độc ác.
Tôi đưa tay che mắt, như che đi ngàn vì sao, ánh sáng trong mắt tôi biến mất, nụ cười tôi kéo ra trông thật buồn.
Chuyện cũ trong đầu tôi lại lần lượt chạy qua. Gặp nhau thì ít, xa nhau thì nhiều. Tôi thậm chí còn không thể nhớ nổi một chút ấm áp nào.
Khi Giang Lăng gọi, tôi mơ mơ màng màng bắt máy sau một giấc ngủ hiếm khi an giấc. \”Mày ở đâu?\”
Tôi từ từ mở mắt, nhớ lại tối hôm qua sau khi ra khỏi viện đã liền trực tiếp đến Phong Hoa.
\”Phong Hoa.\”
Giang Lăng dừng lại, thanh âm có chút khàn: \”Để con trai tao ở một mình?\”