Chương 53: Như thế này
Đêm vốn có rất nhiều vì sao, nhưng giờ đây lại bị cát bụi và đống đổ nát vây ép đến nghẹt thở. Văn Dã ngồi trên tảng đá trải chăn lông, nhìn Tống Nguyên mở hộp đồ hộp. Ánh sáng xung quanh quá tối, y không thể vừa cầm điện thoại vừa mở hộp được. Y liếc nhìn Văn Dã mấy lần, rồi cuối cùng tiến lại gần hơn, khẽ nói: \”Anh giúp em chiếu sáng một chút được không? Sáng hơn một chút là em mở được rồi.\”
Văn Dã cầm lấy điện thoại, ánh đèn pin soi sáng hộp đồ trong tay Tống Nguyên. Những ngón tay của y thanh mảnh hơn anh, các khớp xương cũng không rõ lắm. Văn Dã không rõ từ lúc nào mình đã thất thần, khi anh nhận ra thì ánh đèn pin đã rời khỏi hộp đồ hộp và chiếu lên khuôn mặt Tống Nguyên. Trông y gầy hơn trước, môi không có chút máu, cằm dán miếng băng màu da, có lẽ dán quá sơ sài nên góc băng bị bong lên.
Tống Nguyên ngước mắt nhìn anh, con ngươi dưới ánh sáng trắng trông càng nhạt màu hơn. Văn Dã vội dời ánh mắt đi, chiếu lại vào hộp đồ hộp. Đợi đến khi Tống Nguyên mở được nắp hộp, anh mới lên tiếng hỏi: \”Cằm cậu sao vậy?\” Tống Nguyên không đáp, y đưa hộp đồ đã mở cho Văn Dã, đợi vài giây thấy anh không có ý định nhận, đành đặt nó bên cạnh Văn Dã.
Tống Nguyên đưa tay chạm vào cằm, sờ thấy góc băng bị bong lên, dùng chút sức ấn nó xuống. Y dùng gần mười giây để suy nghĩ xem có nên dùng khổ nhục kế nói rằng đây là do ngã xước hay không. Tống Nguyên nhìn vào mắt Văn Dã, cười nhẹ: \”Do cạo râu đấy.\”
Văn Dã hé miệng, như muốn bình luận gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Anh móc hộp thuốc từ túi áo khoác ra, gõ lấy một điếu ngậm trong miệng. Khi đang châm thuốc, Tống Nguyên bất chợt nói: \”Cho em một điếu với.\”
\”Hút thuốc không hợp với cậu đâu.\” Văn Dã liếc nhìn Tống Nguyên, bỏ hộp thuốc lại vào túi, hút một hơi rồi nói tiếp: \”Đừng học theo.\” Tống Nguyên không cãi lại, y từ từ dịch người ra sau, cho đến khi tìm được góc mà chỉ cần nghiêng đầu một cái là có thể thấy gương mặt bên của Văn Dã mới dừng lại. Y lặng lẽ ngồi bên cạnh Văn Dã, nhìn anh hút hết cả điếu thuốc.
Khi Văn Dã cúi đầu dụi tắt thuốc, Tống Nguyên mở lời hỏi: \”Anh đã nhận được thư chưa?\” Điếu thuốc cháy dở để lại một vệt đen dài trên phiến đá, vài sợi thuốc rời rạc rơi ra, nhanh chóng bị gió thổi bay đi. Văn Dã không nhìn Tống Nguyên, giọng bình thản hỏi lại: \”Thư gì?\”
Tống Nguyên dừng lại vài giây, ngồi thẳng người lên một chút: \”Em có viết thư cho anh, phong bì màu trắng, nhưng giấy màu hồng.\”
Văn Dã nắm điếu thuốc trong tay, đèn trong lều bên cạnh chớp một cái, ánh sáng tối đi một giây. Anh ngước mắt nhìn Tống Nguyên, vẻ mặt điềm tĩnh nói: \”Trong thư viết gì?\”
\”Cũng chẳng có gì.\” Tống Nguyên dời tầm mắt đi, kéo áo khoác trên người chặt hơn, \”Chỉ là vài lời thôi.\”
Văn Dã nói: \”Lời gì?\”
Sự truy hỏi liên tục của Văn Dã rất hiếm thấy, Tống Nguyên bắt đầu cảm thấy căng thẳng vô cớ. Y mím môi, quay đầu nhìn chằm chằm vào Văn Dã, hỏi anh: \”Anh muốn nghe không?\” Văn Dã không trả lời, Tống Nguyên đứng dậy, đứng trước mặt Văn Dã, nói với anh: \”Chỉ cần anh muốn nghe, em sẽ nói cho anh nghe.\”


