Chương 40: Bay
Đã lâu Lý Y Mạn không ra ngoài, chân vốn phải ngồi xe lăn thường xuyên nên cơ bắp có phần teo lại. Tuy bước đi rất chậm nhưng Tống Nguyên vẫn kiên nhẫn dìu bà từng bước một ra xe. Y gấp xe lăn bỏ vào cốp sau rồi ngồi ở ghế sau, Lý Y Mạn liếc nhìn y, Tống Nguyên mỉm cười với bà, đưa tay nắm lấy mu bàn tay bà lão.
Thẩm Phong tắt radio, lặng lẽ ngồi ở ghế trước, xe nhanh chóng khởi động. Để xua tan sự căng thẳng của Lý Y Mạn, Tống Nguyên kể cho bà nghe về tình hình công ty, bao gồm cả những dự án đang tiến hành và định hướng phát triển sau này. Dù đã lâu không hỏi han về công việc công ty, nhưng lúc này bà vẫn lắng nghe rất chăm chú.
\”Chú con đâu?\” Giọng Lý Y Mạn rất nhẹ, mang theo sự dè dặt không nên có ở người già.
Tống Nguyên mỉm cười với bà, lướt qua những hành động tham lam của Tống Thành và phiền phức ông ta gây cho y, chỉ nói: \”Dạo này chú đang làm một dự án ở nước ngoài, có lẽ sắp hoàn thành rồi.\”
Lý Y Mạn nhìn y, khóe miệng hơi chùng xuống mím lại, bà như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nắm chặt tay y hơn và bảo: \”Con làm rất tốt.\”
Tống Nguyên không đáp lời, y cúi đầu nắm tay Lý Y Mạn, chợt cảm thấy khi người già đi, xương cốt cũng trở nên mỏng manh. Không biết từ khi nào, Lý Y Mạn không cho phép y mắc sai lầm, dù có sai cũng phải cắn răng chịu đựng không được thừa nhận. Có rất nhiều con mắt đang dõi theo y, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị người ta nuốt chửng.
Những điều Lý Y Mạn yêu cầu, Tống Nguyên đều làm được.
Gần đến nghĩa trang, các cửa hàng hoa ven đường nhiều dần lên, từng mảng lớn cúc trắng chiếm lĩnh tầm nhìn. Tài xế dừng xe ở lề đường, Tống Nguyên mở cửa xe, rồi quay đầu nhìn Lý Y Mạn: \”Bà nghĩ nên mua hoa gì ạ?\”
Lý Y Mạn im lặng một lúc mới nói: \”Hoa hồng trắng đi.\” Bà đặt tay trái lên đầu gối, nhìn ra ngoài cửa sổ, \”Ngày cưới của họ dùng hoa hồng trắng, mẹ con thích loài hoa đó.\”
Tống Nguyên và Thẩm Phong xuống xe, khi quay lại, hai người ôm theo ba bó hoa hồng trắng lớn. Hoa chất đống ở ghế sau, Tống Nguyên ngồi gần Lý Y Mạn hơn, bà bất đắc dĩ vỗ vỗ chân y: \”Sao lại mua nhiều thế?\”
\”Mẹ thích mà.\” Tống Nguyên đưa tay, khẽ chạm vào cánh hoa rồi rụt lại, y cười nói: \”Thích thì mua nhiều một chút.\” Lý Y Mạn nhìn Tống Nguyên một lúc, đưa tay dụi mắt, giọng mang ý cười: \”Bố con chắc ghen tị mất, sao không mua thứ ba thích.\”
\”Lần sau mua.\” Tống Nguyên tựa người về phía sau, y khoác tay Lý Y Mạn, giọng thả lỏng: \”Huống chi, chắc chắn là mẹ thích gì thì bố cũng thích nấy.\”
Nhanh chóng tới nghĩa trang, Tống Nguyên lấy xe lăn xuống, để Thận Phong và tài xế đợi trên xe, còn mình ôm hoa, đẩy xe lăn cho Lý Y Mạn đi vào. Phần mộ gần núi, gió thổi vào người càng lạnh hơn, nhưng Lý Y Mạn dường như không để ý, đi được nửa đường, bà giơ tay chỉ một cây tùng to không xa. Tống Nguyên đẩy bà đi qua đó, thấy bia mộ màu xám xanh bên cạnh cây, trên khắc tên Tống Văn Bá và Trình Thư Nhiên.
Tống Nguyên ngồi xổm xuống, dùng tay phủi bụi, đặt hoa hồng lên trên. Nhìn ảnh đen trắng của người đàn ông và người phụ nữ trên bia mộ, y chợt có xúc động muốn rơi lệ, chỉ cần nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Tống Văn Bá và Trình Thư Nhiên trong ảnh, nỗi buồn vô cớ đã dâng trào trong tâm trí.


