Chương 38: Tốt nhất
Tống Nguyên ngồi trên chuyến bay sớm trở về Kiềm Thành. Trên cầu vượt đường cao tốc dẫn đến sân bay, y nhắn tin cho Văn Dã. Nội dung không phức tạp, chỉ vài chục chữ, nhưng dường như còn khó hơn cả những bài kiểm tra y từng làm. Bởi không có công thức đúng sai nào cố định, y vẫn luôn có thể trả lời sai.
Ánh đèn neon trên cầu vượt hắt qua cửa kính xe, Tống Nguyên ngồi phía sau, nắm điện thoại, đăm đăm nhìn những vệt sáng màu trên màn hình. Xe chạy vào đường hầm, y mới sực tỉnh. Sau một hồi suy nghĩ, y gửi liên tiếp ba tin nhắn cho Văn Dã. Đặt điện thoại xuống, y mới nhận ra lòng bàn tay mình đẫm mồ hôi. Y nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại đã tắt, tim đập rất mạnh, cảm thấy căng thẳng.
Cảm giác này kéo dài cho đến khi y vào đại sảnh sân bay. Khi đến nơi đã gần giờ cất cánh, không phải đợi lâu ở phòng chờ đã được lên máy bay. Do đặt vé quá gấp, ghế hạng thương gia đã hết, nhưng Thẩm Phong vẫn mua được cho y một chỗ cạnh cửa sổ. Ghế không được rộng rãi cho lắm, Tống Nguyên ngồi xuống, cúi đầu bật sáng chiếc điện thoại vẫn nắm chặt trong tay.
Màn hình vẫn sạch sẽ với hình nền tối màu, Văn Dã chưa trả lời. Tống Nguyên thở dài, y tựa đầu vào cửa sổ máy bay, tự an ủi rằng việc anh không dứt khoát từ chối đã là điều tốt. Cabin nhanh chóng bắt đầu thông báo trước khi cất cánh, tiếp viên đến bên cạnh y, hơi cúi người mỉm cười nói: \”Thưa quý khách, xin hãy thắt dây an toàn.\”
Tống Nguyên giật mình, mu bàn tay chạm vào khóa dây lạnh lẽo, y cúi xuống cài dây an toàn. Y thực sự đã làm không tốt, mọi chuyện từ đầu đến cuối đều tố cáo sự lạnh lùng, ích kỷ và tự cho mình là thông minh của y. Máy bay bắt đầu lăn bánh, tiếng động cơ ầm ĩ như tiếng chiêng trống nện trong tai, Tống Nguyên lại bật sáng điện thoại, và trong giây phút cuối cùng trước khi tắt máy, y gửi thêm một tin nhắn cho Văn Dã.
Dù là chuyến bay đêm, trong gần ba tiếng bay, Tống Nguyên vẫn không thể ngủ được. Hai tiếng đầu, trong những khoảng trống hiếm hoi giữa những suy nghĩ nhớ nhung về Văn Dã, y nghĩ cách đối phó với đám chú bác khó chịu, còn mấy chục phút cuối dùng máy tính bảng viết một bản kế hoạch với câu từ không được trôi chảy cho lắm.
Sảnh đến lúc bảy giờ sáng không có nhiều người, nhìn qua cửa kính tự động, Thẩm Phong lập tức nhận ra sếp của cô – một người mà trong một tuần không bao giờ mặc trùng quần áo, vậy mà giờ vẫn khoác chiếc áo măng tô màu lạc đà từ ngày ra đi. Bước ra khỏi cửa tự động, Thẩm Phong đón lấy, Tống Nguyên đưa cho cô chiếc máy tính bảng.
\”Chỉnh sửa bản kế hoạch trong này rồi gửi cho các cổ đông.\” Tống Nguyên vừa đi ra ngoài vừa nói, \”Trước khi họp sáng.\”
Thẩm Phong nhìn quầng thâm đậm dưới mắt Tống Nguyên, suy nghĩ một lát rồi vẫn hỏi: \”Ngài vẫn muốn tham gia họp sáng hôm nay sao? Có thể điều chỉnh thời gian…\”
\”Không cần.\” Tống Nguyên không biểu lộ gì trên mặt, y đứng trước thang máy, giọng hơi nhỏ: \”Còn việc quan trọng hơn phải làm.\”
Thẩm Phong đứng một bên cầm máy tính bảng, gật đầu.
Trên đường đến công ty, Thẩm Phong gửi bản kế hoạch đã chỉnh sửa đi. Kéo xuống cuối, cô thấy một tấm ảnh trong phần phụ lục, trông như ảnh chụp màn từ bách khoa toàn thư trên mạng, hơi mờ. Thẩm Phong ngẩn người, đường nét thanh tú của người đàn ông trong ảnh dần trùng khớp với người trong ký ức – người đàn ông đêm đó lén cúi đầu hôn sếp.


