Chương 3: Kẹo vị đào
Tống Nguyên quen biết Văn Thuật từ rất lâu, y biết Văn Thuật có một người em trai, nhưng phải đến năm cấp ba y mới gặp mặt đối phương.
Ngày Tống Nguyên gặp Văn Dã, nắng gay gắt đến nỗi không khí cũng như đang bốc cháy.
Khai giảng đã gần một tuần, nhưng Tống Nguyên vẫn chưa thấy mặt Văn Dã lần nào. Bởi vì hầu như ngày nào tên kia cũng gục xuống bàn ngủ. Văn Dã người cao, có lẽ không muốn tự làm khó mình, hai chân dài cứ thoải mái giang rộng, đung đưa va chạm vào ghế của y.
Tống Nguyên ngoảnh lại, thấy mái đầu xù xì của cậu nam sinh, những lọn tóc không được chải chuốt kỹ càng có phần rối bời, vài sợi ngoe nguẩy dựng đứng.
\”Này bạn.\” Tống Nguyên cụp mắt nhìn những ngón tay thẳng tắp của cậu nam sinh sắp chạm vào lưng mình, khẽ nói: \”Phiền cậu thu chân với tay lại được không?\”
Những lọn tóc dựng đứng hơi run lên, rất khẽ, hầu như không thể nhận ra.
Tống Nguyên quay lại, nhưng phát hiện những ngón tay vốn còn cách y một khoảng giờ đã chắc nịch chọc vào lưng y. Hơi ấm xuyên qua lớp vải mỏng manh chạm vào da thịt, độ nóng khô ráp lưu lại trên lưng y rất lâu, Tống Nguyên sững người.
Y cầm bút, một lần nữa quay người.
Người vẫn luôn gục xuống bàn không biết từ khi nào đã ngồi thẳng dậy, ngẩng cằm, mắt nheo lại thành một đường vì bị ánh sáng làm cho chói, trên má còn vài vết hằn đỏ nhạt. Tống Nguyên ngớ ra, có lẽ y đã phải mất gần chục giây để chấp nhận khuôn mặt gần như giống hệt Văn Thuật của cậu nam sinh này.
Tống Nguyên thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn xuống bàn tay vẫn đang chống trước ngực mình, vài giây sau, giơ bút gạt tay người kia sang một bên.
\”Làm ơn đừng chạm vào tôi.\” Giọng Tống Nguyên bình thản.
Nam sinh chỉ nhìn y, đôi mắt híp dần dần thả lỏng, mí mắt hai mí thon dài hiện rõ.
Máy lạnh trong lớp mở rất to, dàn nóng đặt ngoài cửa sổ phát ra tiếng ù ù, ánh sáng xuyên qua khe cửa sổ rọi vào, để lại những đốm sáng li ti trên cổ áo hở của nam sinh.
Bàn tay vừa bị Tống Nguyên gạt đi lại chậm rãi áp vào ngực y, Tống Nguyên cúi đầu, mái tóc nâu rủ xuống trán, ẩn hiện nét nhăn giữa hai hàng lông mày.
\”Bỏ tay ra.\” Tống Nguyên nhìn chằm chằm, giọng trở nên cứng nhắc.
Nam sinh nhìn sắc mặt Tống Nguyên, một lúc sau, anh cười khẽ, giọng khàn khàn: \”Mi mắt cậu dài thật đấy.\”
Tống Nguyên không đáp lại, y lặng lẽ quay về, kéo ghế lên trước một chút. Khi đã đảm bảo người phía sau không thể chạm vào mình nữa, Tống Nguyên cầm bút lên, cúi đầu làm tiếp bài toán đang dở. Tống Nguyên nhìn chằm chằm vào những con số trên vở, chợt nhận ra mình đã quên mất công thức đã viết ở phần trước.
\”Cậu thuận tay trái à?\” Dù không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng vẫn nghe ra được ý cười lười biếng trong giọng nói.
Tống Nguyên không để ý đến anh, y nhìn chằm chằm vào đề bài trên bài kiểm tra, bỗng tìm ra một cách giải đơn giản hơn, vài giây sau, Tống Nguyên khoanh tròn vào đáp án A.