[Edit | Finished] Hàng Giả – Nhập Miên Tửu – Chương 28 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Edit | Finished] Hàng Giả – Nhập Miên Tửu - Chương 28

Chương 28: Quay về chốn cũ

Trong căn hộ rộng lớn với nội thất đơn giản, những thùng giấy và vali xếp dọc hành lang, rèm cửa khép chặt không một kẽ hở, chỉ có ánh sáng từ màn hình game nhảy múa là nguồn sáng duy nhất trong phòng.

Văn Dã bước đến, ngồi xuống chiếc ghế đơn, cầm tay cầm game lên, người hơi nghiêng tựa vào lưng ghế.

Tạ Minh Huân nhấn nút start, liếc nhìn Văn Dã, cười thăm dò hỏi: \”Sao rồi, nãy diễn có tốt không?\”

Văn Dã chăm chú nhìn màn hình TV, trong màn hình tối om có thể thấy bóng phản chiếu mờ ảo của anh. Văn Dã bất chợt thất thần, một con zombie đột ngột xông vào từ góc màn hình cắn anh một phát, thanh máu góc phải trên màn hình giảm xuống một mảng nhỏ. Văn Dã giật mình, bắn vài phát vào đầu con zombie, nhưng không trúng phát nào.

Khi sắp bị zombie cắn chết, Tạ Minh Huân đang co ro một bên bắn một phát, cực chuẩn, headshot luôn. Máu xanh bắn tung tóe giữa màn hình, vài giây sau, Văn Dã ném tay cầm xuống đất, khuỷu tay chống đầu gối, úp mặt vào lòng bàn tay.

\”Sao không khen tôi gì hết vậy.\” Tạ Minh Huân lắc lắc dây tay cầm, nghiêng người về phía Văn Dã, nói: \”Nếu không vì còn chút xấu hổ, lúc nãy tôi định gọi ông là \’anh yêu\’ luôn rồi đấy.\”

Văn Dã khẽ cười, dù nghe chẳng vui vẻ gì.

Tạ Minh Huân là người bạn đầu tiên Văn Dã quen biết ở Khê Thành, hai người từ tiểu học đã quấn quýt bên nhau đến tận lớp 11, cuối cùng kết thúc những năm tháng cùng bàn dài đẵng bằng việc Văn Dã chuyển trường. Sau đó, Tạ Minh Huân nhận được tin nhắn đầu tiên từ Văn Dã, đơn giản tả về không khí học tập trong lớp.

Hôm đó vì quá rảnh rỗi, Tạ Minh Huân vừa cười vừa gõ bàn phím, hỏi Văn Dã trong lớp có cô bé xinh đẹp nào không.

Văn Dã trả lời rất nhanh: Không để ý.

Vài giây sau, Văn Dã gửi thêm một tin nữa, chữ nhiều hơn một chút: Bạn ngồi trước tôi viết bằng tay trái.

Tạ Minh Huân chẳng hứng thú lắm, chỉ đáp một chữ \”ờ\”, nhưng Văn Dã có vẻ không buông tha, vài phút sau, Tạ Minh Huân nhận được tin nhắn thứ tư từ Văn Dã: Cậu ấy tên Tống Nguyên.

Có lẽ chính từ ngày đó, cuộc đời không mấy phong phú của Văn Dã đã mở ra phiên bản Tống Nguyên, không chiến thuật, không buff, không trang bị, không hồi kết, Tạ Minh Huân nhìn Văn Dã, trong lòng nghĩ vậy.

\”Hay là ông tìm cậu ta đi, vẫn như trước kia ấy, giả ngây giả dại, lì lợm bám theo.\” Tạ Minh Huân nói với Văn Dã.

Hai người im lặng vài phút, Tạ Minh Huân nghe giọng Văn Dã hơi khàn: \”Tôi đã tỏ tình rồi.\”

Tạ Minh Huân sững người, gật đầu, lẩm bẩm rất khẽ: \”Vậy thì không thể giả ngây giả dại được nữa rồi—\”

Văn Dã không đáp lời, anh ngồi thẳng lưng lại, trượt từ ghế sofa xuống sàn, hơi lạnh của nền gạch men nhanh chóng lan khắp cơ thể, Văn Dã cười run người, cầm tay cầm lên, chuyển sang giao diện game, uể oải chọn trò chơi. Tạ Minh Huân nhìn Văn Dã, ánh sáng từ màn hình chiếu lên mặt anh, làm hốc mắt càng thêm sâu.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.