[Edit | Finished] Hàng Giả – Nhập Miên Tửu – Chương 24 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Edit | Finished] Hàng Giả – Nhập Miên Tửu - Chương 24

Chương 24: Bách Hợp Phương Tây

Trên người Văn Dã thoảng mùi thuốc lá nhẹ nhàng, Tống Nguyên cụp mắt xuống, nhìn những ngón tay thon dài của Văn Dã đang đặt trên mu bàn tay mình.

Rất ấm, sức nắm cũng rất nhẹ, như thể có thể tuột khỏi tay y vào bất cứ lúc nào.

Văn Dã đứng vừa khéo dưới một ngọn đèn rọi, ánh sáng trắng nhợt nhạt chiếu lên người anh, khiến anh trông lạnh lùng hơn thường ngày nhiều, một dáng vẻ mà Tống Nguyên chưa từng thấy.

Nhà họ Văn gần như độc quyền toàn bộ nguồn lực y tế trong thành phố, chuỗi bệnh viện tư nhân trải dài khắp cả nước, uy tín luôn nằm trong top 10 bảng xếp hạng trăm doanh nghiệp y tế hàng đầu. Giờ đây lại hợp tác với nước ngoài nghiên cứu vaccine mới, còn được chính phủ đầu tư hỗ trợ. Tống Thành có lẽ biết rõ vị Phật lớn nhà họ Văn này không thể đụng đến, hắn lau mồ hôi trán, cười với Văn Dã.

\”Vậy có lẽ là hiểu lầm rồi, Văn tổng đừng để bụng nhé.\”

Văn Dã không đáp lời, nở một nụ cười hơi qua loa.

\”Vậy… vậy chúng tôi xin phép ra ngoài trước.\” Tống Thành lùi lại hai bước, chợt nhớ ra điều gì đó, vẫy vẫy tấm danh thiếp trong tay, \”Tôi xin giữ danh thiếp của Văn tổng nhé, khi nào mời anh đi ăn, anh nhất định phải đến đấy.\”

Từ phía sau, Tống Nguyên thấy Văn Dã khẽ gật đầu, một mẩu xương nhỏ ở gáy nhô ra, hơi đỏ ửng, chắc là do bị nhãn mác áo cọ xát.

Vài giây sau, Tống Nguyên nghe tiếng cửa khóa, Văn Dã chỉ đứng im, bàn tay đặt trên mu bàn tay y rời đi, hơi ấm tan biến. Không khí trong không gian kín trở nên tĩnh lặng, Tống Nguyên định tựa tay lên mép bàn, nhưng vô ý làm đổ chiếc đồng hồ trang trí bên cạnh. Văn Dã quay người lại, đưa tay đỡ đồng hồ dựng lên.

Văn Dã không rút tay về, anh chống tay lên mặt bàn, cúi mắt nhìn y.

\”Không cố ý lừa cậu đâu.\”

Giọng Văn Dã rất trầm, không hiểu sao, khiến Tống Nguyên nhớ đến tiếng vọng trong ống dẫn nước trên mái nhà thuở nhỏ.

\”Chuyện từ khi nào vậy?\” Tống Nguyên khẽ hỏi, nhưng không ngước mắt lên.

Văn Dã cúi mắt, anh chỉ có thể thấy hàng mi của Tống Nguyên, nhưng anh muốn nhìn vào mắt y. Văn Dã hơi cúi người, tiến gần Tống Nguyên hơn một chút, hơi thở đan xen vào nhau, Văn Dã nhìn thấy bóng mình trong mắt Tống Nguyên, mới nói: \”Đã một thời gian rồi.\”

Nghe hơi thở hơi nặng của Văn Dã, Tống Nguyên ngẩng đầu lên, thấy râu lún phún hơi xanh ở mép cằm Văn Dã.

\”Anh không cần chỗ ở, không cần tiền của tôi.\” Tống Nguyên ngừng lại, đưa tay gạt đi bàn tay Văn Dã đặt bên cạnh mình, Văn Dã chỉ rất chăm chú nhìn y, ánh sáng gãy góc trong mắt anh.

Tống Nguyên chớp mắt, hỏi Văn Dã: \”Anh thấy trêu đùa tôi rất vui sao?\”

Văn Dã im lặng một lúc, đáp lại Tống Nguyên, ngắn gọn và lặng lẽ: \”Không phải.\”

\”Vậy, rốt cuộc là vì sao?\”

Văn Dã sững người, anh đứng thẳng người dậy, một lúc sau, bỗng nhiên bật cười.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.