[Edit | Finished] Hàng Giả – Nhập Miên Tửu – Chương 23 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Edit | Finished] Hàng Giả – Nhập Miên Tửu - Chương 23

Chương 23: Tấm ảnh

Sáng hôm sau trời còn tối, Tống Nguyên tỉnh giấc, phải mất vài giây để định thần. Y ngồi dậy khỏi giường, vào phòng tắm rửa mặt, thay đồ xong rồi đi xuống lầu.

Đang đi được nửa cầu thang thì Tống Nguyên nhìn thấy Văn Dã đang đứng ở cửa. Anh mặc áo khoác đen, đang cúi người xuống xỏ giày.

\”Anh định ra ngoài à?\” Tống Nguyên hỏi.

Văn Dã ngoảnh đầu nhìn y một cái rồi quay đi ngay, không nói gì, đẩy cửa bước ra ngoài.

Tống Nguyên ngẩn người một chút. Dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng y cảm thấy Văn Dã đang giận. Y nhanh chóng định thần lại, đi đến tủ quần áo lấy một chiếc áo khoác dày hơn một chút, cầm máy tính xách tay ra ngoài.

Khoảnh khắc cánh cửa được đẩy ra, gió lạnh không chút khách sáo thổi vào mặt, Tống Nguyên vô thức nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, y mới thấy chiếc xe đang đỗ trước cửa. Văn Dã ngồi ở ghế lái, mắt nhìn xuống, những ngón tay phải đặt trên vô lăng, qua cửa kính xe, đường nét gương mặt anh càng thêm sâu thẳm.

Tống Nguyên bước xuống cầu thang, mở cửa xe, ngập ngừng một lúc mới nói: \”Hôm nay không cần anh đưa đi cũng được.\”

\”Tôi có thể gọi tài xế—\” Tống Nguyên chưa nói hết câu vì Văn Dã dường như không nghe thấy, anh cứ cúi đầu, không biết đang nhìn đâu. Tống Nguyên đứng bên xe một lát rồi lên xe.

Điều hòa trong xe đã được bật, nhiệt độ còn ấm hơn cả trong nhà. Tống Nguyên ngồi một lúc thì bắt đầu toát mồ hôi, y cởi cúc cổ áo sơ mi, kéo ra vẫy vẫy vài cái. Cảm nhận được ánh mắt dừng trên người mình, Tống Nguyên nghiêng đầu qua, nhưng Văn Dã vẫn nhìn thẳng về phía trước lái xe, không nhìn y.

Tống Nguyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thực ra cũng chẳng có gì để xem, bầu trời u ám, những cành cây khô giòn và xơ xác, cùng những người đi đường vẻ mặt bực bội bước đi vội vã.

Tống Nguyên nhìn một lúc rồi không nhìn nữa.

Tòa nhà kính nơi công ty đặt trụ sở ngày càng gần, Tống Nguyên suy nghĩ một chút rồi vẫn nói với Văn Dã: \”Hôm nay nếu không có việc gì thì anh đi bệnh viện một chuyến đi.\”

\”Có thể sẽ khỏe sớm hơn.\”

Văn Dã đỗ xe xong, một lúc sau mới khẽ đáp \”ừ\”.

Tống Nguyên không nói gì nữa, y xuống xe đi về phía công ty, đi được vài bước, y giơ tay cài lại khuy cổ áo. Trong lúc đợi thang máy, Tống Nguyên nhận được tin nhắn của Thẩm Phong, nói vì lỡ chuyến tàu điện ngầm trước nên sẽ đến muộn một chút.

Cửa thang máy mở ra, Tống Nguyên đang trả lời tin nhắn OK nhưng vì không có sóng nên tin nhắn không gửi được.

Đinh một tiếng, cửa thang máy lại mở ra, Tống Nguyên ngẩng đầu nhìn, mấy người đàn ông mặc vest đứng trước văn phòng của y. Người đứng đầu mặc bộ vest màu xám sắt, tay cầm một phong bì, mặt mày hồng hào, đôi mắt sụp xuống mở to.

Có vẻ có người nhìn thấy Tống Nguyên, dùng vai khẽ đụng vào người đàn ông đang nói chuyện sôi nổi, giọng nói nhỏ dần, tất cả mọi người đều quay sang nhìn y.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.