Chương 2: Hình xăm
Văn Thuật sắp đính hôn.
Văn Dã là người đầu tiên biết tin này. Anh cụp mắt xuống, khẽ gật đầu, dụi tắt điếu thuốc đang kẹp giữa những ngón tay vào gạt tàn.
\”Chúc mừng nhé.\” Văn Dã nằm dài trên ghế sofa, ngả đầu ra sau, \”Chắc Lộ Khả Doanh vui đến phát điên lên được.\”
\”Văn Dã.\” Văn Thuật nhíu mày, liếc nhìn anh, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
\”Đùa thôi.\” Văn Dã ngồi thẳng lại, móc hộp thuốc ra nhưng lại phát hiện điếu vừa hút là điếu cuối cùng. Nhìn nửa điếu thuốc trắng còn lại trong gạt tàn, anh tặc lưỡi, nhặt lên rồi châm lại.
\”Còn cậu?\” Văn Thuật khuấy tách cà phê trước mặt, thìa bạc va vào thành tách sứ, phát ra tiếng leng keng.
\”Với bạn gái thế nào rồi?\”
Văn Dã ngậm điếu thuốc, khói xanh trắng mờ ảo bay lên, che khuất đôi mắt, anh ậm ừ đáp: \”Cũng tạm.\”
Có lẽ vì đây là nửa điếu thuốc cuối cùng, Văn Dã hút chậm rãi hơn, hít một hơi nhưng không vội thở ra, để làn khói trắng len lỏi qua kẽ môi hé mở.
\”Về nhà đi.\” Văn Thuật đột ngột lên tiếng, \”Đã lâu như vậy rồi, ba cũng nguôi giận rồi, cậu cho ông ấy một cơ hội.\”
Văn Dã không đáp, chỉ nhìn hắn qua làn khói mỏng manh, không biết đang nghĩ gì.
\”Thẻ bị khóa lâu như vậy, tiền mặt trên người cậu chắc cũng không còn nhiều.\” Văn Thuật đặt thẻ ngân hàng lên bàn, lại lấy từ trong cặp ra một phong bì giấy kraft màu nhạt, \”Dùng tiền mặt trước đi, thẻ này ba có thể sẽ kiểm tra.\”
Tấm thẻ đen nhám gần như hòa vào mặt bàn tối màu, viền mạ vàng khiến nó trông càng đắt tiền. Văn Dã cầm thẻ lên, ngón tay lướt qua góc cạnh, những góc vuông chuẩn xác sờ vào có cảm giác sắc bén, dễ khiến người ta bị thương.
\”Ông ấy sẽ kiểm tra sao…\” Văn Dã tiếc nuối tặc lưỡi, rồi nhét phong bì khá dày vào túi áo khoác. Túi quá nhỏ khiến gần nửa phong bì lòi ra ngoài, nhưng anh chỉ cười, không mấy bận tâm: \”Thẻ anh giữ lại đi.\”
Văn Thuật tỏ vẻ còn muốn nói gì đó, nhưng Văn Dã đã lên tiếng trước: \”Tôi đã tìm được việc rồi.\”
Văn Thuật hé môi, gương mặt luôn bình tĩnh lý trí hiếm khi lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng vết nứt ấy chỉ tồn tại chưa đầy hai giây đã nhanh chóng khép lại. Hắn cầm tách lên, nhấp một ngụm cà phê, nhiệt độ bề mặt đã nguội khiến hương vị có phần rẻ tiền.
\”Công việc có thích không?\” Văn Thuật hỏi.
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay sắp cháy đến đầu lọc, hơi nóng lan lên đầu ngón tay, nhưng Văn Dã lại như không hề hay biết. Anh cụp mắt nhìn những vân đá trên mặt bàn cẩm thạch, dường như đang cố nhớ lại mình có thích công việc đó hay không.
Văn Thuật vốn kiên nhẫn, hắn lặng lẽ uống tách cà phê không mấy ngon miệng trước mặt, chờ đợi em trai đưa ra một câu trả lời không mấy dụng tâm.
Văn Dã không tìm được câu trả lời, anh ngẩng đầu nhìn Văn Thuật đang ngồi thẳng lưng trước mặt mình.
Anh và Văn Thuật không phải song sinh, nhưng hồi nhỏ, bất cứ ai gặp hai anh em họ đều không khỏi thốt lên một câu \”giống quá\”, và điều này chẳng hề thay đổi theo thời gian.