[Edit | Finished] Hàng Giả – Nhập Miên Tửu – Chương 19 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Edit | Finished] Hàng Giả – Nhập Miên Tửu - Chương 19

Chương 19: Màn đêm

Cái lạnh ẩm ướt của Kiềm thành như muốn thấm vào tận xương tủy, bầu trời xám xịt hòa cùng màu gạch xi măng. Văn Dã cao lớn nhẹ nhàng mở cửa xe, đỡ ông chủ của Thẩm Phong vào ghế sau. Sau khi chắc chắn Tống Nguyên đã ngồi yên vị, anh đứng thẳng người, quay lại nhìn xuống và nói: \”Có thể phiền cô lái xe được không?\”

Giọng Văn Dã khàn đặc, Thẩm Phong ngớ ra một lát rồi mới đáp vâng.

Đêm đã khuya, để rút ngắn thời gian, Thẩm Phong chọn con đường gần nhất. Đèn đường chiếu sáng những gờ giảm tốc phủ sơn phản quang, xe rời khỏi cầu vượt rồi rẽ vào đường hầm vòm bên phải.

Trong đường hầm sáng rực, Thẩm Phong hạ tấm chắn nắng xuống, vô thức liếc nhìn gương chiếu hậu.

Vai Văn Dã thõng xuống, Tống Nguyên nhắm mắt, đầu tựa vào vai anh. Có lẽ vì ánh sáng trong đường hầm quá chói, y nhíu mày khẽ, Văn Dã đang cúi đầu thẫn thờ liền nghiêng người nhìn y một lúc, rồi giơ tay che mắt cho y. Đường hầm thẳng tắp và dài, khi gần đến lối ra tròn xoe, Thẩm Phong lại liếc nhìn, Văn Dã vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Có lẽ vì ánh mắt cô quá rõ ràng, Văn Dã bỗng ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay Thẩm Phong.

\”Xin lỗi.\” Thẩm Phong ngập ngừng một chút rồi nói.

Xe ra khỏi đường hầm, đôi mắt Văn Dã vừa mới được ánh sáng chiếu rọi giờ chìm vào bóng tối, anh ngồi trong một mảng tối, hạ tay đang che mắt Tống Nguyên xuống, mỉm cười bảo không sao.

Khu biệt thự Tống Nguyên ở gần núi, vì trong xe quá yên ắng nên tiếng gió bên ngoài nghe rất lớn, nhưng chẳng mấy chốc, họ đã đến nơi. Thẩm Phong đỗ xe trước cổng, tháo dây an toàn rồi xuống xe, chẳng bao lâu sau, Văn Dã cũng xuống theo. Anh bước lên bậc thềm, mở cánh cửa lớn màu trắng trước, rồi mới quay người lại.

\”Hôm nay cảm ơn cô nhé.\” Văn Dã ban đầu đứng trên bậc thang, có lẽ thấy Thẩm Phong cứ phải ngẩng cổ lên nên anh bước xuống.

\”Để tôi gọi xe cho cô.\” Anh nói tiếp.

\”Không cần đâu, tôi tự gọi xe về được. Mỗi tháng tiền phụ cấp đi lại sếp cho còn chẳng tiêu hết.\” Thẩm Phong đáp.

Thẩm Phong tự thấy câu nói này rất bình thường, nhưng Văn Dã lại cong mắt, dừng lại một chút rồi mới cười nói: \”Cậu ấy đâu có hào phóng đến thế.\”

Chuyện nói xấu sau lưng sếp thì Thẩm Phong không dám làm, cô chỉ cười không đáp lời. Văn Dã khăng khăng đòi gọi xe cho cô, rồi lặng lẽ đứng bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên bãi cỏ xanh cắt tỉa gọn gàng bên phải.

\”Cô có thể đừng nói với Tống Nguyên về việc tôi tối nay đến tìm cậu ấy không?\” Văn Dã tự nhiên lên tiếng, ánh mắt vẫn hướng về phía xa.

Thẩm Phong sững người, rồi mới nói: \”Tôi không thể nói dối sếp—\”

Văn Dã cười nhẹ, anh bảo Thẩm Phong: \”Cô chỉ cần đừng chủ động nhắc là được, cậu ấy sẽ không hỏi cô đâu.\”

Thẩm Phong quay đầu nhìn anh, gật gật đầu.

Màn hình điện thoại Văn Dã cầm trong tay sáng lên, anh cúi đầu nhìn, chậm rãi nói: \”Xe đến rồi.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.