Chương 11: Kẻ đến trước, người đến sau
Tống Nguyên đi phía trước, khi gần đến cửa khách sạn, Văn Dã đột nhiên đưa tay nắm lấy tay áo y, đầu ngón tay hơi ấm chạm vào cổ tay y.
Tống Nguyên quay người lại, hơi ngạc nhiên nhìn anh.
\”Cái áo.\” Văn Dã liếc nhìn chiếc áo nỉ màu xám trong lòng Tống Nguyên, cười hỏi: \”Hôm nay mặc chưa?\”
Nhìn bộ áo choàng tắm hơi bẩn của khách sạn và đôi mắt đen láy của Văn Dã, Tống Nguyên khẽ đáp: \”Mặc rồi.\”
Văn Dã có vẻ rất vui, anh cúi đầu, ánh mắt dịu lại, cười nói: \”Vậy là tốt.\”
Y cùng Văn Dã về biệt thự, chưa kịp thay giày đã nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Tống Nguyên mở cửa, thấy Trần Khải Hy trang điểm đậm, lắc lư đầu.
Cô dựa vào khung cửa, đưa chai rượu vang đỏ cho Tống Nguyên: \”Văn Thuật không phải đính hôn sao, này, quà đính hôn tặng cậu ấy đây.\”
Chai rượu trong lòng nặng trĩu, Tống Nguyên cúi đầu nhìn rồi nói: \”Tôi tưởng chị sẽ về nước dự lễ đính hôn chứ.\”
\”Thôi đi.\” Trần Khải Hy cười cười, \”Tôi không hứng thú nhìn váy cưới hay nhẫn kim cương của Lộ Khả Doanh đâu.\”
Tống Nguyên gật đầu, Trần Khải Hy đứng ở cửa đột nhiên nghiêng đầu, mỉm cười với người đứng sau lưng Tống Nguyên.
\”Tống Nguyên này.\” Trần Khải Hy bỗng gọi y, rồi nghiêng người lại, thì thầm: \”Nếu người em trai kia cậu không muốn, thôi thì nhường tôi đi.\”
Tống Nguyên sững người, y ngoảnh lại, thấy Văn Dã mặc áo phông cotton, chân trần đứng trên cầu thang. Ánh mắt họ giao nhau, Văn Dã khẽ nhướng mày, cách vài mét, anh ra dấu miệng với Tống Nguyên: Có chuyện gì vậy?
Tống Nguyên nghiêng mặt đi, y nhìn đường kẻ mắt đen cong vút của Trần Khải Hy, giọng điệu bình thản nói: \”Chị đừng nghĩ đến.\”
\”Tôi chịu bỏ ra nhiều tiền lắm đấy.\”
Trần Khải Hy cười hì hì, vẻ mặt như hiểu hết mọi chuyện, Tống Nguyên không thích kiểu biểu cảm đó, nên nhanh chóng đuổi cô đi.
Trời tối dần, ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẫm trải rộng, những đám mây trắng trông dày và nặng trĩu. Tống Nguyên ngồi trên ghế sofa, nhìn chăm chăm bức tranh thủy mặc trên tường một lúc, mất mười bảy phút để nghĩ ra cớ gọi điện cho Văn Thuật.
Y định hỏi Văn Thuật còn nhớ Trần Khải Hy không, nếu nhớ thì nói tiếp, nếu không nhớ thì sẽ nhắc Văn Thuật, Trần Khải Hy là cô gái đã cãi nhau với hắn trong hoạt động nhóm hồi đại học.
Nhưng điều kiện tiên quyết đã sai từ đầu, người nghe máy là Lộ Khả Doanh.
\”À, Văn Thuật đang tắm.\” Giọng Lộ Khả Doanh mang vẻ mệt mỏi khó tả, đầu dây bên kia vọng lại tiếng nước lộp bộp, cô ngập ngừng rồi mới nói: \”Lát nữa chị bảo anh ấy gọi lại cho em nhé?\”
Tống Nguyên ừm một tiếng, rồi nói \”được\”, sau đó cúp máy.
Thực ra y cũng không ngạc nhiên, nam nữ trưởng thành sắp đính hôn tháng sau, ở chung là chuyện bình thường, ngay cả chuyện ân ái, cũng bình thường.


