BẠN ĐANG ĐỌC
Học kỳ hai năm hai, đàn chị của câu lạc bộ âm nhạc đến tìm Kỷ Tô khóc lóc kể rằng mình bị một thằng đàn ông tồi lừa sắc lừa tiền.
Kỷ Tô an ủi đàn chị, đàn chị nhìn gương mặt vừa thuần khiết vừa quyến rũ của cậu, khóc lóc ỉ ôi nhờ cậu trả thù giúp mì…
#1v1
#học
#ngọt
#ngọtvăn
#skinship
#đammỹ
#đường
Chương 56: Bị xé rách mất rồi
(Edit: Dii)
Kỷ Tô muốn rút chân mình ra, nhưng bàn tay nắm chặt cậu còn chắc hơn cả kìm sắt.
Cậu ngước đôi mắt long lanh lên, đánh thức chút lương tâm của đối phương: \”Đổi phần thưởng khác được không?\”
Cố Chiêu lạnh lùng từ chối: \”Không được.\”
Kỷ Tô nhìn đồ thủy thủ trên giường, trong lòng khóc không ra nước mắt.
Cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được, dáng vẻ khi mình mặc bộ váy thủy thủ lẳng lơ này lên rốt cuộc sẽ trông như thế nào…
Cố Chiêu giơ tay nhấc váy lên: \”Nếu ngại thì để anh mặc cho em.\”
\”Không cần!\” Kỷ Tô lập tức giật váy lại, \”Em tự mặc được…\”
Cố Chiêu cười: \”Được, vậy em tự mặc đi.\”
Kỷ Tô nắm lấy váy, mặt từ từ đỏ lên: \”Anh quay mặt qua trước đi.\”
Cố Chiêu nhướng mày: \”Mặc mà không cho anh xem?\”
\”Anh quay mặt qua đi mà!\” Kỷ Tô đưa tay đẩy hắn, \”Mặc xong rồi cho anh xem.\”
\”Được.\” Cố Chiêu xoay người, lưng đối diện giường, \”Cứ từ từ, không gấp.\”
Kỷ Tô mím môi, lấy hết can đảm như đã quyết tâm, cởi cúc áo ngủ ra.
Cố Chiêu đứng ở cuối giường, tiếng mặc quần áo sột soạt vang lên bên tai hắn, mỗi một giây tựa như bị kéo dài ra vô hạn.
Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đợi chờ, đến khi sau lưng truyền tới tiếng nói nhỏ như mèo kêu: \”Em mặc xong rồi…\”
Cố Chiêu xoay người, tầm mắt đặt lên người đang ở trên giường, màu mắt lập tức biến thành màu đen đặc.
Vì quá ngượng ngùng nên sắc đỏ trên mặt Kỷ Tô lan dần ra tới cổ. Cổ áo thủy thủ bị mở ra quá rộng để lộ cả một vùng da nhẵn mịn trắng ngần. Chiếc nơ bướm bằng ren ở trước ngực vốn dùng để trang trí vừa khéo không che được hai hạt đậu đỏ, chúng dựng thẳng lên nằm lấp ló phía sau lớp vải lưới trắng.
Tầm mắt của Cố Chiêu xuôi theo vòng eo gầy, nhìn xuống cặp đùi kia.
Kỷ Tô đang ngồi quỳ trên giường, váy ngắn hoàn toàn chẳng che được cặp mông tròn trịa vểnh lên. Đôi chân e thẹn khép sát vào, cặp đùi trắng bóc bị ép cấn ra khối thịt đùi trắng nõn như ngọc, nó bị đai nịt vớ siết lại tạo thành dấu vết nhàn nhạt.
Xuống thêm chút nữa, tất ren trắng nửa xuyên thấu ôm sát lấy cẳng chân thon dài thẳng thớm, trông vừa thuần khiết vừa hư hỏng.
Dưới ánh nhìn chăm chú gây áp lực của Cố Chiêu, đến cả lồng ngực của Kỷ Tô cũng đỏ lựng lên.
Cậu giơ tay vén chăn, định bụng bọc mình lại.
Gần như cùng lúc đó, Cố Chiêu cũng hành động, hệt như con báo săn thủ thế chờ đợi bổ nhào về phía con mồi.
Một tay hắn bóp lấy vòng eo nhỏ nhắn giữ chặt người ta lại, cất giọng trầm khàn ngợi khen: \”Đẹp lắm, cục cưng mặc váy đẹp lắm.\”