Hai giờ sau, Lâm Thanh Dương bước xuống xe của Trần Hải Nhất.
Cả hai cùng nhau đi vào Bạch Tháp.
Bạch Tháp hiển nhiên đã đoán trước được sự xuất hiện của hai người, cử sẵn người đến tiếp đón họ.
Cả hai được đưa đến văn phòng người chỉ huy tối cao của Bạch Tháp.
Hai người vừa bước vào đã thấy chỉ huy tối cao của Bạch Tháp ngồi ở trung tâm văn phòng, trước bàn làm việc có hai người đang đứng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, ba người cùng nhau nhìn về phía cửa.
Trần Hải Nhất nhướn mày nói: \”Đây là… một bàn mạt chược*?\”
*Một trò chơi của Trung Quốc, thường có 4 người chơi, ai muốn tìm hiểu thêm thì tra google nhé
Chỉ huy tối cao của Bạch Tháp dù đã ở tuổi trung niên những vẫn có khí chất thư sinh nho nhã, nghe Trần Hải Nhất nói vậy cũng không tức giận, cười nói: \”Ba người bọn tôi đã chơi mấy trận đấu địa chủ rồi mà cậu còn chưa đến. \”
Lâm Thanh Dương nói: \”Xem ra tôi là người dư thừa à?\”
Trần Hải Nhất không đồng ý: \”Em tính tiền cho anh.\”
Người đàn ông kia cười ha hả.
Cười xong thì lập tức đi vào vấn đề chính.
\”Chắc hẳn hai cậu đã đoán được lí do vì sao hôm nay tôi lại gọi hai cậu đến đây.\”
Trần Hải Nhất kéo Lâm Thanh Dương lười biếng ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, ừ một tiếng.
Người đàn ông đứng dậy đi tới trước mặt hai người, hai người đứng trước bàn kia cũng đi tới sau lưng ông, rồi sau đó ba người đồng loạt cong lưng.
\”Tôi thay mặt cho Bạch Tháp trịnh trọng xin lỗi người lính đã bảo vệ đất nước Z cùng với học giả đã cống hiến cho nghiên cứu khoa học của đất nước Z.\”
Đây là lời xin lỗi từ Bạch Tháp, dù thân phận của họ có cao đến đâu thì chung quy vẫn là công dân của nước Z. Trần Hải Nhất và Lâm Thanh Dương nhìn nhau, đứng dậy cúi chào đáp lễ.
Năm người ngồi dậy.
Trần Hải Nhất nói: \”Đây là lời xin lỗi của Bạch Tháp, chúng tôi nhận. Chỉ là hai người kia có chân thành hay không tôi không biết, và cũng không chấp nhận.\”
Ông Lưu và Bạch Nhị tức khắc chột dạ đổ mồ hôi như mưa.
Lâm Thanh Dương nhìn điệu bộ chột dạ đó Bạch Nhị thì cảm thấy buồn cười, lên tiếng: \”Ngài Bạch xin đừng căng thẳng, dù sao lúc đó ngài đã nói —- Alpha không thể xoa dịu được Enigma. Tôi tin rằng khu trưởng khu hai hẳn sẽ không cam lòng xin lỗi một Alpha như tôi.\”
Những lời này như một thanh gươm sắc bén chọc thẳng vào Bạch Nhị, ngay cả đứng cũng không thể vững.
Chỉ huy tối cao của Bạch Tháp, ông Tống, nghe vậy mỉm cười và nói: \”Vấn đề Bạch Nhị, chúng tôi sẽ trừng phạt ông ta.\”
Có những lời này, Lâm Thanh Dương yên tâm.
Ông Tống ra hiệu Trần Hải Nhất và Lâm Thanh Dương ngồi xuống ghế sô pha, hai người ngồi trên ghế sô pha mà không hề có bất kỳ áp lực tâm lý nào.