Mà bên kia, Lâm Thanh Dương không ở trong ký túc xá của trường, cũng không ở trong viện nghiên cứu mà đang ngồi trong một văn phòng tại Bạch Tháp.
Một người đàn ông trung niên mặc vest ngồi đối diện y, gã đặt một xấp ảnh lên bàn, ra hiệu Lâm Thanh Dương xem chúng. Lâm Thanh Dương nhướng mày, cầm lên xem từng tấm một.
Vừa xem vừa nhận xét: \”Góc chụp của bức này không đẹp\”.
\”Bức này chụp người xấu.\”
\”Anh ấy mà lùn thế này à? Chụp quá tệ.\”
Gã đàn ông trung niên kia tưởng rằng y đang giả vờ không tức giận, nói: \”Cậu không cần như vậy, tôi có thể hiểu được…\”
Lâm Thanh Dương buồn cười ngước mắt nhìn gã, điệu bộ kia giống y đúc vẻ ngang ngược thường ngày của Trần Hải Nhất: \”Tôi làm sao? Ông hiểu cái gì?\”
\”Ông nghĩ để tôi xem một đống ảnh Trần Hải Nhất đi dạo phố mua sắm với một Omega thì tôi sẽ tức giận?\”
Lâm Thanh Dương ném xấp ảnh lên bàn, khoanh tay dựa vào ghế: \”Ông thật sự đánh giá thấp tôi quá nhỉ?\”
Gã đàn ông không ngờ hôm nay Lâm Thanh Dương lại nói chuyện không khách sáo như vậy, quát lớn bảo Lâm Thanh Dương phải biết điều.
\”Lâm Thanh Dương, đừng có quá đáng!\”
Lâm Thanh Dương cười trào phúng: \”Tôi quá đáng chỗ nào? Từ xa gọi làm tôi phải từ trường học đi đến đến Bạch Tháp, cắt ngang việc nghiên cứu của tôi còn chưa tính, lại còn để tôi xem một đống ảnh chồng mình ngoại tình, vậy mà không cho phép tôi nói gì hử?\”
Nói xong, Lâm Thanh Dương đứng lên, một tay chống lên ghế dựa của gã đàn ông kia, cúi đầu nhìn gã: \”Còn nữa, ông nghĩ Trần Hải Nhất sẽ phát sinh gì đó với Omega đó à?\”
Gã ta mạnh miệng nói: \”Có pheromone dụ dỗ thì cái gì mà không làm được?\”
Lâm Thanh Dương ra hiệu gã đừng nói: \”Suỵt—- đừng nói nữa, bởi mỗi lần ông mở miệng nói đều sẽ làm tôi không nhịn được mà nghĩ: Trên đời sao lại có người ngu đến thế chứ?\”
\”Mày!\”
\”Để tôi nói cho ông Enigma là gì nhé?\”
Lâm Thanh Dương cười ngạo nghễ, lớn giọng nói: \”Enigma cực kì si tình, cả đời chỉ tìm một người bạn đời duy nhất. Cho bọn họ ngửi pheromone của người khác sau khi đã đánh dấu bạn đời của mình chỉ khiến họ cảm thấy kinh tởm tột độ.\”
Lâm Thanh Dương nói tiếp: \”Chẳng lẽ ông sẽ cương lên với một đống phân?\”
Khuôn mặt của gã đàn ông trung niên tức đến mức biến thành màu gan ngỗng.
Lâm Thanh Dương mất hứng thú trêu đùa với gã ta, bỏ đi vẻ mặt giễu cợt, hung tợn nhìn chằm chằm gã: \”Trở về nói với sếp của ông bỏ những trò xiếc vụng về kia đi. Lúc đầu tôi hợp tác với hành động của các người là bởi vì mục đích của chúng ta giống nhau, tốt nhất đừng đắp mặt mình dày như tường thành không biết xấu hổ.\”
Gã đàn ông trung niên chỉ cảm thấy có một con quỷ đang thì thầm trên đầu mình, bởi vì bàn tay đang bóp cổ kia đã chặt đến mức gã không thể thở nổi.