[Edit – Đm][Hoàn] Hẹn Hò Online Trong Game Kinh Dị – Chương 116: Sai rồi thì phải nhận lỗi – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Edit – Đm][Hoàn] Hẹn Hò Online Trong Game Kinh Dị - Chương 116: Sai rồi thì phải nhận lỗi

Triệu Thù nói: “Đừng ở đây nữa, cậu theo bọn tôi đi.”

Dứt lời cô đưa mắt ra hiệu cho Triệu Thục, anh ta liền rời đi.

Lâm Quát nhìn thấy, Triệu Thục hình như đi trước bọn họ để kiểm tra tình huống bên ngoài.

Triệu Thù là có chuẩn bị mà đến, cô ném cho Lâm Quát một cặp kính râm.

Lâm Quát bắt lấy kính, ngón tay hơi co lại: “Cảm ơn.”

Triệu Thù nói: “Lề mề gì nữa, nhanh lên.”

Nói đoạn quay đầu đi hướng ngược lại, không phải định giúp Lâm Quát rời khu B trên đến khu C trên, cậu nhìn theo bóng lưng Triệu Thù, Triệu Thù thấy Lâm Quát vẫn chưa nhúc nhích, bèn làm thủ thế tỏ ý thúc giục.

Lâm Quát chẳng chần chừ nữa, đeo kính râm lên đi theo Triệu Thù.

Cậu được hai anh em họ Triệu dẫn vào một điểm cư trú khu B trên, Triệu Thục vào cửa cuối cùng, trước tiên ngó trái nhìn phải, xác định không ai chú ý tới ba bọn họ mới đi vào, kế đó đóng cửa lại.

Tuy nhiên vào xong anh ta cũng đứng canh một bên cửa, tránh cho có kẻ sẽ đột ngột xông vào.

Triệu Thù kéo ghế tựa qua ngồi xuống, ngước mắt nhìn Lâm Quát đang đứng bất động, lúc này bắt đầu giải thích tỉ mỉ: “Sau khi hệ thống máy chủ sụp đổ, phó bản liền kết thúc. Tôi với Triệu Thục về thẳng khu A trên. Ở đó ngay gần khu S, thực tế rất ít người thật sự dám tìm đến khu S.”

Lâm Quát mím môi không nói gì.

Người ở khu A trên đa phần đều đã trải qua vô số phó bản, càng hiểu biết hệ thống máy chủ hơn so với người khu khác, bởi thế kẻ dám mạo hiểm đi tìm đường chết thật sự chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Triệu Thù tiếp tục: “Nhưng đây đúng là một cơ hội, thế nên Triệu Thục liền tìm đến khu S.”

Trong mắt Triệu Thục quả thực có chữ ‘phạm’.

“Lí do anh ấy đi nhưng tôi không đi, hai anh em tụi này phải có một người ở lại chứ.” Triệu Thù cười nhạt một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường lẫn trào phúng hệ thống máy chủ. Tuy thời gian khởi động lại hệ thống chỉ 30 phút là quá ngắn với người trong thành, nhưng ít ra là một cơ hội.

Trình bày tình huống nhà mình xong, Triệu Thù mới nói đến trọng điểm, cô ngước mắt nhìn Lâm Quát: “Nói cách khác người khu A trên, số lượng ‘phạm nhân’ rất ít, cậu hiểu ý tôi không?”

“Ừm.” Lâm Quát gật đầu.

Sự phân cấp khu thành cũng phần nào phản ánh năng lực của cư dân Vây Thành, ý của Triệu Thù, cư dân cấp cao nhất của Vây Thành đa phần là người tham dự bình thường, bọn họ không bị hạn chế cướp bài, sẽ nghĩ đủ mọi cách để tìm toạ độ của Lâm Quát và Thịnh Văn.

Biết Lâm Quát đã hiểu, Triệu Thù mới tiếp tục: “Tôi có thể tìm được cậu, bởi vì tôi đã cướp một lá J Bích…”

Lâm Quát không hỏi, Triệu Thù cũng không kể rõ quá trình cướp bài, chỉ nói: “Cậu đừng thấy gánh nặng, tôi cướp J Bích là vì Triệu Thục, thật ra không liên quan gì đến cậu.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.