[Edit/Đm/Hoàn] Trộm Nhìn Gió Bờ Biển – Cựu Thuyền – Chương 10 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Edit/Đm/Hoàn] Trộm Nhìn Gió Bờ Biển – Cựu Thuyền - Chương 10

Edit: Rea

—————

Ghé thăm thêm một vài cửa hàng nữa, lúc Tạ Tri đến xem bờ biển phía Tây thì đã qua giờ ngủ thường ngày của Liam rồi, vậy nên cậu giục Liam mau đi ngủ đi, nói với hắn cậu sắp đi ăn cơm cùng bạn rồi.

Sau khi chúc nhau \”Ngủ ngon\” và \”Đi chơi vui vẻ\” xong, Tạ Tri chậm rãi đi về khách sạn để kéo Cao Dịch Nguyên đang nằm trên giường thức dậy.

Sáng nay cậu đã ăn không ít thứ nên đợi đến giờ hẹn ăn cơm với hai cô nàng, Tạ Tri gần như không thể ăn thêm được nữa.

Đó là một buổi trà chiều vô cùng lúng túng, đang ngượng ngùng ngồi đối diện với cậu chính là Thôi Vũ Hân —— cô gái nhỏ sau khi vào đại học đã học được cách ăn mặc, nữ sinh nhỏ điềm đạm nho nhã sau khi trang điểm thoạt nhìn càng thêm lê hoa đái vũ*; Tưởng Linh Linh cởi mở bên cạnh có lẽ là muốn làm mối Tạ Tri cùng với bạn thân nhà mình, cô vẫn luôn nói bóng nói gió nửa ám chỉ nửa trêu chọc vui đùa, may mắn là Cao Dịch Nguyên ở một bên liên tục ngắt lời, nói chêm vào mấy câu chuyện cười để điều tiết bầu không khí.

(*giống hoa lê dính hạt mưa, vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này dùng để chỉ sự kiều diễm của người con gái.)

Mà bản thân Tạ Tri, yên lặng thu hẹp lại cảm giác tồn tại của chính mình, cúi đầu ăn cơm…Có trời mới biết cậu đã no muốn nôn luôn rồi!

Sau bữa ăn, Cao Dịch Nguyên kiếm cớ nói tối nay có việc, cuối cùng cũng giải cứu được Tạ Tri, cậu ta còn không quên đăng tải Jiugongge bữa trưa ngon lành lên vòng bạn bè, chính giữa là bức ảnh Tạ Tri cúi đầu ăn dưới nền của hai cô gái, chú thích: \”Tạ Tri khiêm tốn khi tụ tập với bạn cùng lớp, còn ăn cơm một cách vô tình.\”

Tạ Tri thực sự no đến mức không nhúc nhích nổi, cậu từ chối cùng Cao Dịch Nguyên đi tham quan thắng cảnh, một mình đi dạo bên hồ để tiêu cơm.

Mặc dù trời đã nhá nhem tối nhưng bầu trời vẫn rất trong xanh. Nhiệt đồ đầu mùa hè dĩ nhiên là không thấp, hơi nước mịt mờ trên mặt hồ đều bị ánh mặt trời xua tan hết, một vài con mòng biển mỏ đỏ lướt qua mặt hồ, làm chấn động tạo ra những bọt nước.

Tạ Tri vừa đi vừa nghỉ chân, bốn phía đều bị cỏ xanh bao trùm, bốc hơi lên một làn nhiệt màu xanh lá cây, cuối cùng cũng tìm được một tảng đá nhẵn nhụi bên hồ, cậu ngồi trên đó, ngẩn ngơ nhìn màu xanh của cỏ cây.

Điện thoại di động trong túi rung lên.

Tạ Tri chạm vào hình vuông, trên màn hình chính nhảy ra một người tuyết nhỏ có đôi mắt bằng hạt M&M màu xanh lá.

Đó là ảnh đại diện của Liam, từ khi đăng ký ứng dụng trò chuyện màu xanh lá cây, hắn đã sử dụng người tuyết nhỏ được đắp vào tuyết đầu mùa ngày ấy để làm danh thiếp.

\”Tạ Tri.\” Liam ở phía bên kia màn hình nhìn cậu, nói.

Đã lâu rồi Tạ Tri không nghe Liam gọi tên mình.

Tạ Tri nghĩ kỹ lại, Liam dường như thực sự không hay gọi tên cậu cho lắm, hầu như lúc nào cũng ở bên cạnh nên có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra. Lần cuối cùng cậu nghe được hình như chính là ngày đầu tiên họ gặp nhau trong ký túc xá —- về sau hai người ở cùng nhau gần như mỗi ngày, cũng không có cơ hội đặc biệt nào để Liam gọi tên của cậu. Cậu càng nghĩ càng nhập tâm, phải mất một lúc lâu mới có phản ứng đáp lại.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.