[Edit/Đm] Được Đại Lão Nuông Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn – Chương 5 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Edit/Đm] Được Đại Lão Nuông Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn - Chương 5

\”Tịch Bối thiếu gia.\”Một tiếng gọi ôn nhu lại mang theo chút ý cười, nghe có vẻ rất trang trọng, quản gia mỉm cười, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với Tịch Bối.

Nhìn Tịch Bối có chút ngơ ngác, giọng nói non nớt dễ thương \”Dạ?\” một tiếng, quản gia không nhịn được, nhân lúc Tần Ý An không có ở đó, đưa tay xoa xoa đầu Tịch Bối.

Mái tóc mềm mại cho cảm giác rất tốt, mềm mại và mượt mà.Khiến người ta cảm thấy giống như chính Tịch Bối vậy, vô cùng đáng yêu.

\”Vừa rồi bác sĩ đã khám cho con rồi,\” quản gia ôn nhu nói, \”Những vết thương trên người con sẽ nhanh chóng lành thôi, nhưng vì hôm nay trời mưa, buổi tối ngủ con không được đạp chăn, phải giữ ấm thật kỹ.\”

Hiện tại Tịch Bối vẫn chưa bị sốt, nhưng không biết buổi tối có bị sốt hay không.
Bác sĩ có chút lo lắng, cho nên dưới sự sắp xếp của quản gia, bác sĩ sẽ ngủ lại ở tầng một, đề phòng bất trắc.

Tịch Bối ngoan ngoãn gật đầu, đáp lời: \”Con biết rồi ạ, cảm ơn chú ạ.\”

Quản gia cúi xuống nhìn đồng hồ. Trước khi đưa Tịch Bối lên phòng ngủ, ông ngập ngừng một lát rồi nói: \”Hôm nay Tịch Bối thiếu gia sẽ ngủ chung phòng với thiếu gia.\”

Đôi mắt đen láy, long lanh của Tịch Bối mở lớn hơn một chút, dường như chưa kịp hiểu rõ tình huống.

Quản gia khẽ cúi đầu cười, rồi nhẹ nhàng chỉnh lại vạt áo ngủ cho cậu.

Quản gia đã làm việc ở Tần gia được mười năm. Ông ngoài ba mươi, vẫn chưa lập gia đình hay sinh con, chỉ lặng lẽ dõi theo Tần Ý An trưởng thành, gần như coi hắn như con ruột mà chăm sóc.

Tần Ý An, bề ngoài có vẻ lập dị và lạnh lùng, nhưng bên trong lại là một đứa trẻ ấm áp.

Tiếc là chẳng mấy ai hiểu được con người thật của hắn, cũng không nhiều bạn bè chủ động muốn kết thân.

Đương nhiên, Tần Ý An cũng chẳng bận tâm, hắn cho rằng những người đó thật tầm thường và nhàm chán.

—-Chỉ có Tịch Bối là một ngoại lệ.

Khoảnh khắc Tần Ý An nhìn thấy Tịch Bối lần đầu tiên, hắn như tìm thấy món quà mà mình hằng mong ước.

Tịch Bối, giống như người bạn tốt mà mẹ hắn từng kể, là một thiên thần nhỏ đáng yêu nhất trong truyện cổ tích, là đóa hoa non mềm mại nhất trong vườn. Sự xuất hiện của Tịch Bối bên cạnh hắn, tựa như một mối duyên trời định.

Nhìn thấy Tần Ý An tươi tắn và cởi mở hơn, quản gia cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.

\”Tiểu thiếu gia rất thích con,\” quản gia dịu dàng nói, \”Cậu ấy rất vui khi có thể làm bạn tốt với con.\”

\”Sau này hai con không còn là người xa lạ nữa, mà là người nhà, là những người quan trọng nhất.\”

Những lời đó như chạm đến tận đáy lòng Tịch Bối. Cậu khẽ lẩm bẩm: \”…Quan trọng nhất sao?\”

Tịch Bối hoàn toàn không ghét Tần Ý An. Cậu cảm nhận được sự tốt bụng và quan tâm của Tần Ý An. Chỉ cần ở bên cạnh anh, Tịch Bối cảm thấy như có một sức hút kỳ lạ, những lời an ủi của Tần Ý An cũng rất mạnh mẽ, xoa dịu nỗi buồn trong cậu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.