[Edit] Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót – Chương 10 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Edit] Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót - Chương 10

Trời còn chưa sáng, Triệu Bạch Ngư đến hiệu cầm đồ chuộc quyển Kinh Thi mà Trịnh Hữu gửi ở đó.

Chân trước vừa ra cửa, chân sau người của Trịnh Hữu đã vội vã vào, không lâu sau liền chạy ra ngoài tìm bóng dáng Triệu Bạch Ngư.

Triệu Bạch Ngư đem Kinh Thi về phủ, lật qua lật lại cũng không nhìn ra vấn đề gì.

Nghiên Băng: \”Ngài đi cả đêm không về, giờ lại cầm quyển Kinh Thi này xem cả nửa ngày rồi, xem có thể lòi ra đồng bạc nào sao?\”

Triệu Bạch Ngư: \”Không chừng có bạc lòi ra thật đấy!\”

Nghiên Băng nghe vậy, tràn trề hứng thú cầm Kinh Thi lên nhìn tới nhìn lui, giũ giũ ba lần, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn: \”Ngũ lang, ngài lại đùa ta à?\”

Triệu Bạch Ngư: \”Trịnh Hữu nói sách này quý lắm, nếu chẳng phải hắn uống say thua cược, ta cũng sẽ không nhặt được đồ tốt thế này. Nhất định nó còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn và cả nhà hắn. Cứ để đây trước đi, không chừng đến lúc mấu chốt có thể dùng để cứu mạng.\”

Lúc này Ngụy bà vào nhà, nói lại cho bọn họ tin tức nghe được ban sáng, lúc tảo triều Thái tử đảng bị làm khó dể, phía Tần vương cũng bị kéo xuống nước, bệ hạ nghiêm lệnh cho Đại lý tự tra rõ vụ án trong vòng năm ngày.

\”Trong dự liệu rồi. Bây giờ nhân chứng mấu chốt có thể cứu lấy ân sư chính là bà vú của Thái tử, nhưng cả Thái tử và Tần vương đều chỉ hy vọng bà ta chết. Một kẻ muốn người chết ở Đông cung, kẻ kia lại muốn người chết bên ngoài cung. Sự sống chết của bà vú đều ảnh hưởng thế lực hai bên, đâu đâu cũng không thể đắc tội, nhưng còn phải xem Hoắc Kinh Đường nghĩ thế nào.\”

\”Lâm An quận vương không chịu giải quyết rõ ràng sao?\”

\”Bệ hạ xiên hắn nướng trên lửa, hắn không thể không đếm xỉa đến.\”

Trong nguyên tác cũng có chuyện lưu hành đại lao, nhưng nếu tổng quát về lịch sử của đời trước, trừ phi liên quan rất rộng, ảnh hưởng cực lớn, nếu không chẳng cần phải làm thế, hơn nữa đại lao chủ yếu tập trung hoàng quyền đến thời Đại Thanh. Lại nói về thời đại này, chế độ khoa cử mới chỉ thành lập chưa đến hai trăm năm, thế gia phiên vương vẫn năm trong tay quyền lên tiếng nhất định, phong kiến tập quyền cũng không đạt đến trình độ của Đại Thanh, vậy nên muốn lưu hành đại lao tất nhiên cần phải có đầy đủ lý do.

Một lý do làm cho Nguyên Thú đế phẫn nộ không dứt.

Người dưới quyền Thái tử tham gia gian lận, hắn không biết, là do bọn họ tự làm tự chịu.

Còn Tần vương thì sao? Gã có biết bè phái của mình lợi dụng gian lận thi cử để mưu lợi hay không?

Triệu Bạch Ngư nghĩ mà đau đầu, tin tức mà y có thể biết được quá ít, nghĩ nhiều cũng vô dụng, biết quá nhiều lại càng vô dụng hơn, y chỉ là tiểu quan lục phẩm, nhưng cũng biết một tảng đá trong Kinh đô tùy tiện rơi xuống là có thể giết chết biết bao nhiêu người.

\”Chỉ cần bà vú của Thái tử nằm trong tay chúng ta, lấy lời khai bà ta vu oan hãm hại ân sư là được, những thứ khác mặc kệ.\” Ánh mắt Triệu Bạch Ngư kiên định, hướng thẳng về phía hoàng thành: \”Ta muốn vào Đông cung!\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.