BẠN ĐANG ĐỌC
[ Edit – Đam mỹ/ Thô tục ] Bức thư tình ngày thu
Hán Việt: Thu nhật tình thư
Tác giả: Khương Đích Cật
Tình trạng bản gốc: Đã hoàn thành
Editor: Charon_1332
Tình trạng edit: Đang lăn.
Source: Phế võng văn và koanchay
Thể loại: Original, đam mỹ, hiện…
#1×1
#hiệnđại
#liêngiớitính
#ngọt
#niênthượng
#thôtục
#yêuthầm
#đammỹ
Chương 5: Buồn
Edit: Charon_1332
___________
Nguyễn Tụng còn đang suy nghĩ nên rep Ôn Tư Khanh thế nào thì anh đã thấy anh nhắn.
Khanh: Tiểu Nguyễn cũng thích kịch nói hả?
Thật ra Nguyễn Tụng có thích đâu, nhưng em vẫn làm trái với lương tâm rep lại: Dạ, em thích lắm.
Khanh: Trùng hợp ha, anh từng là chủ tịch clb kịch nói đấy.
Nguyễn Tụng nghĩ, em bắt đầu thích clb kịch nói rồi.
Em cứ viết rồi lại xóa, xóa rồi lại sửa nhưng em chưa kịp rep thì Ôn Tư Khanh đã nhắn trước, bảo anh phải đưa đồ cho thầy hướng dẫn, hôm nào rồi nói tiếp.
Nguyễn Tụng đành xóa hết những gì mình vừa gõ đi, rep lại bằng một cái emoji. Em buồn rầu nghĩ, hôm nào là bao giờ, bao giờ em mới được nói chuyện với anh tiếp đây.
Là thành viên dự bị của clb kịch nói, Nguyễn Tụng đã dần quen thân với các thành viên trong clb. Nam sinh hôm đó tưởng em là “ma” tên là An Lẫm, diễn vai nam chính Romeo, còn diễn Juliet thì là một bạn nam trông rất xinh, tên là Lan Gia.
Lan Gia một người rất thân thiện, bình thường Nguyễn Tụng đến xem diễn tập cậu còn chu đáo giữ chỗ ở giữa cho em để em xem được tốt hơn.
Từ nhỏ đến lớn Nguyễn Tụng chưa kết bạn với ai bao giờ, vì tật cà lăm nên em rất ngại khi nói chuyện với người khác, em sợ người ta thấy em nói quá chậm, chê em phiền. Nhưng mỗi khi trò chuyện với Lan Gia cậu đều sẽ lắng nghe rất chăm chú, không hề giục em nói nhanh hơn mà con bảo em cứ nói từ từ thôi, không cần vội đâu.
Nhưng Nguyễn Tụng lại không hiểu, Lan Gia tốt như thế mà sao An Lẫm lại cứ kiếm cớ gây sự cãi nhau với cậu hoài. Mỗi khi tập kịch, hai người không phải đang đánh nhau thì cũng là chuẩn bị đánh nhau.
Lý Thành Bình – kẻ nhìn thấu hồng trần đã giải đáp thắc mắc cho em, y nói: “Tiểu Nguyễn à, cậu có biết câu “mắng là yêu đánh là thương” không?”
Nguyễn Tụng thành thật lắc đâu: “Không, tui không, không hiểu.”
Lý Thành Bình nói tiếp: “Hai đứa nó là càng đánh càng yêu, chẳng mấy nữa lại….”
Y chụm hai tay lại làm động tác hôn: “Hiểu chưa?”
Nguyễn Tụng vẫn lắc đầu: “Tui, tui vẫn chưa, chưa hiểu.”
“Thôi, cậu vẫn chưa trải sự đòi, đợi nào cậu có crush là cậu hiểu liền à.”
Nguyễn Tụng thầm phản bác, tui có crush rồi nhá.
Hôm nay Nguyễn Tụng lên lớp tự học buổi tối, em ngồi chỗ sát tường ở hàng ghế thứ hai, ban đầu người ngồi cạnh em là lớp trưởng nhưng chẳng biết tại sao sau khi em đi WC về xong thì đã thấy đổi thành người khác.
Lương Kha Dụ đang lật cuốn sách mà em để trên bàn ra xem, Nguyễn Tụng bước tới giật sách lại, cảnh giác nhìn hắn.
“Nhìn phát thôi cũng không được hả?” Luong Kha Dụ hất cằm, hứng thú nhìn em.
Nguyễn Tụng nói: “Tránh, tránh ra, tôi, tôi muốn, muốn đi vào.”
Chân Lương Kha Dụ dài, chắn hết lối đi của Nguyễn Tụng, nếu hắn không tránh ra thì em không về chỗ được.