Editor: Cindy
Lục Dục Chi mang theo Lục Chi đến một nhà hàng tư nhân thường hay lui tới, công tác giữ bảo mật ở đây rất tốt, ông chủ là một lão tiền bối đã rời khỏi giới giải trí từ rất lâu, không ít người trong nghề cũng yêu thích nơi này. Paparazzi và fans rất khó tiến vào, nơi này chỉ tiếp đãi khách quen và bằng hữu khách quen mang đến.
Lục Dục Chi nhờ vào một vị tiền bối mà biết đến nhà hàng này, chờ đến khi danh tiếng của hắn nổi hơn chút, về sau luôn có fans tư sinh và paparazzi theo đuôi, thì hắn đều mang Lục Chi tới đây ăn cơm.
Nhà hàng tư nhân này không giống với các nhà hàng xa hoa khác lựa chọn mở ở vùng ngoại ô hoặc khu giàu sang, nó nằm ngay ở hẻm nhỏ trong phố xá sầm uất.
Rất có ý tứ ẩn mình trong lòng thành phố, ngay cả khi đi trên đường bị ai đó nhận ra, cũng có thể giải thích nói chẳng qua khuôn mặt lớn lên phổ thông.
Bằng không làm sao một đại minh tinh có thể xuất hiện ở giữa phố xá sầm uất, còn không cố kỵ điều gì.
Ông chủ mở nhà hàng tư nhân rất giỏi trong việc lựa chọn địa điểm, không thể trực tiếp đỗ xe phía trước, mà phải đi tìm vị trí đậu xe ở bãi đỗ xe gần đó, sau đó đi bộ thêm một khoảng cách, vào ngõ nhỏ, rẻ trái rẽ phải, dù sao Lục Chi không thể nhớ rõ đường đi.
Cho nên mỗi lần đều chỉ có thể cùng với Lục Dục Chi tới đây ăn.
Lục Chi rất thích ăn thịt lợn băm có hương vị cá* nhà hàng bọn họ làm, Lục Dục Chi đã từng vì Lục Chi hạ mình đi tìm đầu bếp xin truyền dạy công thức nấu ăn bí mật.
* Thịt lợn băm có hương vị cá: Là một sản phẩm nổi tiếng trong ẩm thực Tứ Xuyên. Nó chủ yếu được làm bằng cách chiên thăn thịt lợn với ngâm ướp trong cá chép. Do đó, nó được gọi là thịt lợn băm có hương vị cá.
Vừa có thời gian rảnh liền tới đây ngồi canh, giống như chú chó canh cửa, dây dưa đến khi ông chủ thỏa hiệp, đồng ý cho đầu bếp dạy hắn cách làm.
Đối với việc này Lục Chi hoàn toàn không biết, ăn một vài miếng thịt hương vị cá, mặt đầy ngạc nhiên mừng rỡ nhảy nhót, còn khen anh trai có thiên phú dị bẩm, mùi vị làm ra không chênh lệch bao nhiêu với đầu bếp nhà hàng.
Lục Dục Chi cười ngầm thừa nhận, cũng không nói cho cô biết, hắn vì món ăn này đã luyện tập bao lâu, lãng phí không biết bao nhiêu nguyên liệu.
Gieo tai họa cho một đám người trong phòng làm việc, người đại diện, trợ lý, thậm chí ngay cả dì nhân viên dọn vệ sinh. Đoạn thời gian đó mỗi ngày thử đồ ăn đều phải phun ra, coi như do minh tinh làm, nhưng có cảm giác giống như độc dược, rối rít cầu xin hắn buông tha cho bọn họ.
Đơn giản chỉ cần nỗ lực thì sẽ không phụ lòng người, món này cuối cùng cũng học nghề thành công.
Lục Dục Chi dùng tất cả sự hèn mọn, quỳ gối, cực khổ cũng chỉ vì một khoảnh khắc được nhìn thấy nụ cười tươi trên gương mặt Lục Chi.
Nụ cười là đủ rồi, Lục Dục Chi chỉ cầu nhiều nụ cười như vậy. Cả đời hắn chịu đựng rất nhiều kiếp nạn, nửa đời trước ăn hết khổ sở đắng cay, nhìn những người xung quanh hạnh phúc ấm áp, nhưng hiện giờ cũng chỉ dám cầu mong một điều này.


