Edit: Weirdo
Ngao Ngọc Lang bị giam trong thủy lao của Hắc Phong Cốc đã mấy ngày. Vết thương trên người dù đã được bôi thuốc nhưng vì bị phong ấn tu vi bằng nước Dao Trì, cơ thể hắn lúc này chẳng khác gì một phàm nhân. Thương thế hồi phục vô cùng chậm chạp, từng khắc trôi qua, hắn đều phải chịu đựng cơn đau bỏng rát, tựa như ngâm mình trong nước muối.
Dẫu vậy, so với những cực hình mà hắn từng trải qua khi còn nhỏ trong tay đám ma tu, thì bấy nhiêu đây chẳng đáng là bao. Điều khiến hắn khó chịu hơn cả chính là nỗi nhớ sư tôn day dứt không thôi, như có thứ gì đó cứ không ngừng cào xé trong lòng.
Nhưng suốt khoảng thời gian này, người đến thăm hắn chỉ có tiểu sư muội và Kỳ Yến. Sư tôn thì một lần cũng không xuất hiện, thậm chí ngay cả khi nói chuyện với bọn họ, nàng cũng chưa từng nhắc đến hắn, cứ như thể hắn đã hoàn toàn bị lãng quên.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cảm thấy hối hận. Lần trước, khi sư tôn lén lút đến gặp hắn, hắn không nên vạch trần chuyện đó. Chắc chắn là sư tôn tức giận, cho nên mới không thèm đến nữa.
Thủy lao tăm tối, ngọn đèn lập lòe cháy mãi không tắt, thời gian cứ thế trôi qua, không biết là ban ngày hay đêm tối. Ngoài hắn ra, nơi này ngay cả một con kiến cũng chẳng có, vốn dĩ phải rất cô độc, nhưng vì trong lòng luôn nghĩ đến sư tôn, nên hắn lại không thấy khổ sở chút nào.
Có lẽ vì quá mức mong nhớ, nên mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ xa, hắn đều ngỡ rằng sư tôn đến thăm mình. Nhưng lần nào cũng là thất vọng. Điều này khiến hắn càng chán ghét mỗi lần An Liên hay Kỳ Yến đến thăm mình hơn.
Hôm nay cũng vậy.
Đêm khuya, hắn đang dựa vào vách đá bên hồ nước, mơ màng sắp ngủ thì bất chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên. Trong lòng không khỏi dâng lên chút mong chờ xen lẫn vui sướng, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa lao.
Nhưng người đến lại không phải sư tôn mà hắn mong đợi, cũng chẳng phải An Liên hay Kỳ Yến, mà lại là kẻ hắn căm hận đến tận xương tủy—lão thất phu Chung Đạo Thành!
Ngao Ngọc Lang từ trước đến nay vốn không thích tuân thủ quy củ, hắn thường xuyên phạm vào môn quy, nếu không có sư tôn che chở, chỉ e rằng Chung Đạo Thành đã sớm tìm cách tống hắn vào đại lao.
Hắn vốn nhìn không thuận mắt loại người như Chung Đạo Thành—vẻ ngoài thì nghiêm túc đứng đắn, nhưng bên trong lại giả tạo, ra vẻ quân tử đạo mạo. Ngược lại, Chung Đạo Thành cũng cực kỳ khó chịu với hắn, kẻ hành sự liều lĩnh, coi thường đạo lý, phá bỏ mọi quy củ.
Bây giờ rơi vào tay hắn ta, Ngao Ngọc Lang không tin hắn ta sẽ nương tay. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là tại sao đến tận hôm nay Chung Đạo Thành mới ra tay?
Hắn thừa biết con người này vừa lạnh lùng, vừa vô tình, nếu đã muốn xuống tay thì nhất định sẽ không nhân nhượng. Nhưng dù sao cũng không thể hiện ra trên mặt, hắn chỉ nhướng mày, cười lạnh nói: \”Lão thất phu, có bản lĩnh thì cứ việc ra tay. Nhưng đừng mong ta sẽ cúi đầu nhận sai!\”
Hắn hiểu rõ tính cách của Chung Đạo Thành, kẻ này nhìn có vẻ chính trực, nhưng thực ra lại là kẻ nhỏ nhen hơn ai hết. Hắn sớm nhận ra tên này không hề ưa gì việc hắn được ở bên cạnh sư tôn. Chung Đạo Thành một lòng muốn độc chiếm sư tôn, chẳng hề muốn ai tiếp cận nàng, vậy nên mới tìm mọi cách để dìm hắn xuống bùn.