Edit: Weirdo
Một đường đi ra ngoài Bạch Túc cũng không nói gì, sắc mặt ngưng tụ, khí chất có vẻ càng thêm cao lãnh.
Cố Ninh nhất thời cũng không dám mở miệng.
Sau khi lên xe, Bạch Túc lái xe ra ngoài, tốc độ rất nhanh, tuy rằng hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng không khí trong xe vẫn làm cho người ta cảm thấy áp lực đáng sợ.
Cố Ninh vốn còn bởi vì đến nơi này nên có chút chột dạ, nhưng thấy hắn như vậy cũng có chút tức giận: \”Anh tức giận làm cái gì? Em không làm gì cả.\”
Bạch Túc không nói gì, chỉ là ngón tay nắm vô lăng siết chặt, giống như là đang đè nén cảm xúc của mình.
Cố Ninh càng nói càng cảm thấy mình không sai, hơn nữa bộ dáng trầm mặc ít nói của hắn, càng làm cho cô hợp lý chỉ trích hắn: \”Còn có lời vừa rồi của anh cũng quá đáng, bác gái nghe xong sẽ không thương tâm sao?\” Ngữ khí cô hơi dừng lại, nhìn thần sắc của hắn, tiếp tục nói, \”Nếu anh tức giận, vậy thì chia…\”
Cô còn chưa dứt lời, xe đã đột nhiên dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn thấy đèn đỏ bên đường.
\”Ninh Ninh…\” Đúng lúc này, bên người vang lên thanh âm của Bạch Túc.
Cố Ninh \”Ân\” một tiếng, theo bản năng quay đầu lại, cũng cảm giác được môi mềm nhũn, lúc cô vừa kịp phản ứng, Bạch Túc lại bóp eo cô đè cô lên ghế, hôn càng sâu.
Một hồi lâu, Bạch Túc mới hơi lui ra, cúi đầu nhìn cô, đôi mắt âm trầm thâm thúy, ngón tay thon dài vuốt ve hai má cô, rất nhẹ nhàng, cũng rất thoải mái.
Cố Ninh bị hắn nhìn không được tự nhiên, đang muốn đẩy ra, lại bỗng nhiên nghe thấy thanh âm trầm thấp dễ nghe của hắn vang lên: \”Ninh Ninh, anh đã nói sẽ không giận em.\”
Cố Ninh sửng sốt, nhìn về phía hắn: \”Vậy vừa rồi sao anh không để ý tới em?\”
Bạch Túc cúi đầu nhìn cô: \”Anh ghen.\” Ngón tay lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, giọng nói trầm thấp, \”Ninh Ninh, em cảm thấy bọn họ tốt hơn anh?\”
Cố Ninh không nghĩ tới điểm chú ý của hắn lại ở chỗ này, sửng sốt một chút, nghe giọng nói trầm thấp nhu hòa của hắn, có chút không được tự nhiên, giống như cô thật sự coi trọng người khác, cô nhịn không được tức giận nói: \”Anh là bạn trai, bọn họ em lại không biết, có cái gì để so sánh?\”
Bạch Túc vẻ mặt ngẩn ra, tựa hồ ngoài ý muốn cô sẽ nói như vậy, ánh mắt nhu hòa xuống, trong mắt hiện ra chút ôn nhu cười nhạt, phảng phất có mị lực có thể làm cho người ta đắm chìm.
Cố Ninh dời mắt đi, lẩm bẩm: \”Anh cười cái gì? Em không khen ngợi anh!\”
Bạch Túc lại nở nụ cười một tiếng, tựa hồ tâm tình đã chuyển biến tốt đẹp, lúc này đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh, xe khởi động lại, nhưng tốc độ đã vững vàng hơn rất nhiều.
Cố Ninh nhịn không được quay đầu nhìn hắn, gương mặt nghiêng nghiêng trắng nõn tinh xảo, vẻ mặt bình tĩnh, lại cảm giác được hắn không khác gì người bạn trai dịu dàng bao dung trước kia, thật giống như khí thế đáng sợ lúc trước đều là ảo giác.


