[Edit]【Xem Phim/ Xem Ảnh Thể】Nhà Ăn Của Văn Hào – Mặc Anh – Chap 43 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Edit]【Xem Phim/ Xem Ảnh Thể】Nhà Ăn Của Văn Hào – Mặc Anh - Chap 43

[Nakajima Atsushi đờ đẫn nhìn chằm chằm Thủ thư vừa đưa ra những lời phát biểu đầy ngầu lòi, rồi sục sôi ý chí chiến đấu… đi về phía chiếc giường được ngăn cách bằng một tấm màn trắng bên kia.
 
Ở đó dường như còn có một người đang nằm, từ góc độ Nakajima Atsushi nhìn chỉ thấy được một lọn tóc màu cam đỏ, như con sông dưới ánh hoàng hôn, yên ả chảy ào ạt.
 
\”Chào mừng em, tôi là Akutagawa Ryunosuke, em có thể gọi tôi thế nào cũng được,\” Anh trai bên cạnh với gương mặt đoan trang, rạng rỡ, nở nụ cười thân thiện, vui vẻ, theo thói quen vươn tay vào ống tay áo để lấy thuốc lá… lại rất bình tĩnh nhét trở về, \”Vừa mới ăn cơm xong, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát thì sao? Ngủ ngay sẽ bị đầy bụng mất.\”
 
\”Cái đó…\”
 
\”Hửm? Có gì muốn hỏi sao?\”
 
\”… Vậy, nơi này là, nhà ăn, tên Thư viện…?\”
 
Nakajima Atsushi lắp bắp, hỏi câu hỏi mà chính cậu cũng không hiểu làm sao mình nói ra được.]
 
\”Đồng vị thể của Akutagawa-senpai!\” Higuchi Ichiyo nhìn đến trợn cả mắt. \”Khốn kiếp! Tại sao phải tươi cười dịu dàng như vậy với Người Hổ chứ!\”
 
Akutagawa Ryunosuke nghe rõ lời nói của cô, cảm thấy cả người nổi da gà, cậu ta hung tợn nhìn chằm chằm màn hình, như thể muốn xuyên thủng một cái lỗ lên đó… Tất cả là lỗi của Người Hổ!
 
Nakajima Atsushi: Rõ ràng là một người dịu dàng như thế… nhưng anh ấy lại tên là Akutagawa Ryunosuke! Rối quá…
 
[\”Khụ, không phải vậy,\” Akutagawa Ryunosuke hơi xấu hổ hắng giọng, \”Thư viện mới là công việc chính của chúng tôi, nhà ăn chỉ là nghề phụ. Tất nhiên, chúng tôi là thư viện tư nhân, không mở cửa cho người ngoài.\”
 
Nakajima Atsushi có chút mơ hồ gật gật đầu, ngọ nguậy trèo xuống giường bệnh, lúc này mới phát hiện quần áo của mình cũng đã được thay đổi, bây giờ cậu bé đang mặc một chiếc áo sơ mi mềm mại in hình chú mèo và dấu chân dễ thương vẽ nguệch ngoạc.
 
Akutagawa Ryunosuke mỉm cười đưa tay ra với cậu bé, Nakajima Atsushi đỏ mặt, ngượng ngùng nắm lấy, cảm thấy nó mềm nhẹ mát lạnh, giống như đang cầm một miếng rau câu.
 
Đầu óc cậu bé suy nghĩ miên man, thậm chí quên mất bên ngoài vẫn đang tụ tập một đống người, khi cậu bước qua ngưỡng cửa theo Akutagawa Ryunosuke, trực tiếp bị ánh mắt tấp nập của biển người làm cho giật mình, theo bản năng nắm chặt góc áo khoác của Akutagawa Ryunosuke và trốn ra sau áo choàng.
 
Mấy người chen chúc ở cửa nhìn lén phát ra tiếng thở dài vì sự đáng yêu đó: “Akutagawa/ *Ryu/ Ryunosuke…”
 
*Người gọi Akutagawa Ryunosuke là “Ryu” thường sẽ là Kikuchi Kan
 
Akutagawa Ryunosuke bất lực: \”Xin đừng đứng gần như vậy, không khí trở nên ngột ngạt hết rồi. Atsushi-kun, đừng sợ, họ đều là nhân viên của Thư viện và nhà ăn, không có ác ý đâu.\”]
 
\”Ặc! Cảm giác thật trẻ con!\” Cái hành vi chen chúc góc cửa này.
 
\”Không bằng nói, nếu không phải bọn họ có giá trị nhan sắc làm nền, thì hành vi này sẽ giống biến thái hơn…\”
 
Nhìn cảnh tượng trên màn hình, Nakajima Atsushi đứng ngoài cuộc cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nếu là mình của khi ấy ở trong tình huống bị vây quanh nhìn như vậy e là sẽ hận không thể tìm được cái hố chui xuống nhỉ.
 
Nhưng cậu hiểu rằng người của Thư viện không hề có ác ý, họ chỉ đang tò mò về đồng vị thể của đồng đội thôi!
 
Cho nên… tại sao người của Thư viện lại quan tâm đến đồng vị thể của nhau đến thế? Dazai Osamu hơi không hiểu, có lẽ sự quan tâm này cũng là ‘sự quan tâm của *Schrödinger’?
 
*Thí nghiệm Con mèo của Schrödinger: Trong một chiếc hộp kín có một con mèo sống. Có một mẫu chất phóng xạ (chẳng hạn uranium) mà sau khoảng một giờ có thể sẽ có một nguyên tử của nó bị phân rã (nhưng cũng có thể không). Nếu có xuất hiện phân rã, máy đếm sẽ kích hoạt cho một chiếc búa được treo trong hộp làm nó được thả xuống và đập vỡ một bình thủy tinh chứa hydrocyanic acid và chất độc đó sẽ giết chết con mèo. Tóm lại, nếu mẫu uranium phân rã thì con mèo sẽ chết, còn nếu không thì con mèo vẫn sống (xin lưu ý rằng đây là một thí nghiệm tưởng tượng, chưa từng có con mèo nào bị giết theo cách đó). Vấn đề ở đây là: Bạn không thể biết việc đó có xảy ra hay không nếu như không mở hộp ra. Khi hộp không được mở, con mèo nằm trong tình trạng chồng chất trạng thái của sống và chết, hay nói cách khác nếu hộp không được mở thì con mèo vừa sống lại vừa chết.
 
[Nakajima Atsushi lấy hết can đảm: \”Chào các chú.\”
 
Biểu cảm vi diệu của mấy người khi nghe thấy cách xưng hô: \”… Tiền bối, gọi tiền bối là được.”
 
Người nào đó nhỏ hơn Nakajima Atsushi một tháng: \”Huhu, tôi cũng muốn được gọi là *tiểu Akutagawa ưm ưm ưm!
 
*Tiểu Akutagawa là biệt danh mà giới văn học Nhật Bản đặt cho Nakajima Atsushi
 
Nakajima Atsushi trân trân nhìn hắn bị bịt miệng lôi đi, sợ hãi đến mức muốn cuộn thành một cục.
 
\”Đó là anh trai Dazai của em, cũng là một đứa trẻ ngoan,\” Akutagawa Ryunosuke mặt không đổi sắc nói, rồi dắt cậu tiếp tục đi về phía trước. \”Vị này là Nagai Kafu, Sato Haruo, Tokutomi Roka, Mushanokoji… Không nhớ cũng không sao, sau này từ từ làm quen là được.\”]
 
Dazai… đứa trẻ ngoan?
 
Những người quen biết Dazai Osamu đều cảm thấy hai từ tổ hợp này đứng bên nhau đọc không lưu loát nổi.
 
Sakaguchi Ango bất giác nhớ lại lời nhận xét của người bạn thân cũ về Dazai Osamu…
 
Mori Ougai nhìn Dazai Anh đào ồn ào trên màn hình, nheo mắt cười nói: \”Quả thật là một đứa trẻ ngoan~\”
 
Dazai Osamu không chút bận tâm “hừ” một tiếng: \”Tôi luôn là một đứa trẻ ngoan mà~ Chỉ là bị ông chú biến thái nào đó áp bức nên mới trở thành Mafia thôi, cũng không biết bí mật của ông chú biến thái đó còn có thể giấu được bao lâu đây nhỉ~\”
 
Mori Ougai: …
 
[Có rất nhiều người, và tất cả đều vô cùng xinh đẹp, Nakajima Atsushi cảm giác mình như con ong rơi vào bụi hoa, ập vào mắt là những bóng dáng cao lớn trong trang phục lộng lẫy, màu sắc rực rỡ, ngoại trừ mùi mực dầu đắng, chỉ có hương vị của đồ ăn là dễ phân biệt nhất.
 
Mùi hương thơm mát, ngào ngạt, ngọt ngào và đậm đà, giống như kính vạn hoa quay tròn, dù nhìn từ góc độ nào, cũng đều là *cửa sổ hoa muôn màu muôn vẻ, tuyệt đẹp và kỳ ảo.
 
*Cửa sổ hoa:

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.