Ngày này cũng đã đến
Hôm nay là ngày trọng đại của Đức Duy và Quang Anh, Từ sớm, khu vườn nơi tổ chức lễ cưới đã được trang trí lung linh với đèn fairy lights, hoa hồng trắng và những dải ruy băng mềm mại bay trong gió.
Quang Anh đứng trước lễ đường, mặc bộ vest màu be thanh lịch, nhìn về phía xa nơi Đức Duy đang bước tới. Ánh mắt của hắn không giấu được niềm xúc động khi thấy người đàn ông của mình xuất hiện trong bộ vest xanh navy lịch lãm, một tay cầm bó hoa baby trắng, tay kia đặt lên ngực như để giữ nhịp tim đang đập rộn ràng.
Dưới ánh hoàng hôn dịu dàng, cả hai chạm mắt nhau, và ngay lúc ấy, thế giới dường như chỉ còn lại họ. Những người bạn thân đứng xung quanh mỉm cười hạnh phúc, có người còn lén lau nước mắt xúc động. Đăng Dương ngồi ở dưới không nhịn được mà tựa đầu vào vai Quang Hùng bật khóc nức nở
\”Huhu…em nuôi nó mấy chục năm trời, cuối cùng lại bị thằng khác cướp mất\”
\”Ais…đ-được rồi mà, không khóc nữa, có anh đây rồi\” Quang Hùng đưa tay lên vỗ về em người yêu
Khi cha xứ hỏi \”Con có nguyện ý yêu thương người này, dù lúc khó khăn hay hạnh phúc, dù giàu sang hay nghèo khó, suốt quãng đời còn lại không?\”
Đức Duy siết chặt tay Quang Anh, nhìn thẳng vào mắt người yêu và trả lời không một chút do dự
\”Dù thế nào đi nữa, em vẫn sẽ chọn anh.\”
Quang Anh bật cười, mắt đã ươn ướt, rồi cũng nhẹ nhàng nói:
\”Cả đời này, anh chỉ muốn là người duy nhất đi bên em.\”
Sau câu nói ấy, tiếng vỗ tay vang lên rộn ràng. Bạn bè, người thân reo hò cổ vũ khi cả hai trao nhau nụ hôn ngọt ngào giữa không gian đầy hoa và ánh sáng.
Bữa tiệc sau đó diễn ra trong tiếng nhạc vui vẻ, những ly rượu vang sóng sánh và những trò đùa tinh nghịch của bạn bè. Cặp đôi không ngại nhảy cùng nhau, những cái ôm, cái nắm tay thân mật không hề e dè.
\”Nè…tôi giao em trai tôi cho cậu. Cậu mà bắt nạt nó thì coi chừng tôi\” Đăng Dương căn dặn người em rể của mình
\”Em cưng Duy còn không hết thì làm sao mà bắt nạt em ấy được\”
Sau khi bữa tiệc gần như chạm đến cao trào, MC của buổi lễ hào hứng thông báo:
\”Và bây giờ, đến giây phút mà mọi người mong chờ nhất – nghi thức ném hoa cưới! Ai sẽ là người may mắn tiếp theo đây?\”
Đức Duy cầm bó hoa baby trắng xen lẫn hoa hồng nhạt – tượng trưng cho tình yêu bền vững và dịu dàng – rồi quay lưng lại với đám đông. Cả hội bế Duy lập tức xôn xao, ai cũng muốn thử vận may của mình
\”Mấy đứa để mẹ, mẹ đi trước cho\” Pháp Kiều lên tiếng
\”Anh già rồi, nhường anh mấy đứa ơi\” Tuấn Tài cũng chen vào
\”Em nhỏ nhất…nhường emmmm\” Thành An bá vai bá cổ Hải Đăng mà nhảy
Đức Duy nhìn mọi người mà cười khúc khích và rồi 1…2…3… bó hoa bay vút lên không trung!
Cả đám người phía sau nhảy lên giành giật, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn. Có người nhảy quá đà suýt té, có người thì ôm trọn bó hoa vào lòng rồi cười rạng rỡ. Nhưng khoảnh khắc đáng nhớ nhất chính là bó hoa không rơi vào tay ai mà lại bay thẳng vào mặt Đăng Dương– cậu ôm lấy bó hoa trong lòng mà ngơ ngác, Quang Hùng không biết sao mà lại ngại mặt có chút hồng hồng. Mọi người vỗ tay rầm rộ, Đức Duy vui mừng nhảy cẫng lên