Dũ Toát _Trì Tiêu Dã_ – chương 29: hình mẫu lí tưởng – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 16 lượt xem
  • 6 tháng trước

Dũ Toát _Trì Tiêu Dã_ - chương 29: hình mẫu lí tưởng

Kỷ Chước biết rõ điều nên làm nhất lúc này là rời đi, để tránh sự bối rối. Thế nhưng, chưa kịp bước đi, cậu đã đứng sững lại. Hoắc Nguyệt Tầm nhẹ nhàng cựa mình, kéo tấm chăn phủ lên ngực. Chỉ trong khoảnh khắc, một thân hình cao ráo, hoàn mỹ đã hiện ra trước mắt. Có lẽ vì thời tiết quá nóng, chiếc áo thun ướt đẫm mồ hôi, hắn kéo nó lên, dùng răng cắn chặt mép áo.

\”Ưm…\”

Nửa thân trên trần trụi, làn gió mát lạnh khiến Hoắc Nguyệt Tầm không kìm được mà bật ra một tiếng rên khẽ, thấp trầm đầy kìm nén. Đầu óc Kỷ Chước bỗng chốc trống rỗng. Chân cậu như dán chặt xuống mặt đất, không sao nhấc nổi, bàn tay đang nắm lấy tay nắm cửa cũng dần trở nên nóng rực. Lý trí bảo cậu phải đi thật nhanh, nhưng khi vừa lùi được hai bước, một cảm xúc vô thức nào đó lại khiến Kỷ Chước quay đầu lại, liếc nhìn lần nữa.

Hoắc Nguyệt Tầm hoàn toàn không nhận ra mình đã bị ai đó nhìn thấy, chỉ đắm chìm trong thế giới riêng. Nửa thân trên với làn da trắng trẻo, săn chắc, đang lấp lánh một lớp mồ hôi mỏng, ánh lên vẻ quyến rũ khiến ánh mắt cậu không thể rời đi, vô thức dõi theo từng chuyển động.
Một sự đối lập rõ rệt, giữa cấm dục và ái muội, thanh thuần mà mờ ám. Hoá ra một đóa hoa cao quý, không màng thế tục kia, lại có thể bộc lộ ra dáng vẻ như thế.

Đôi mắt ướt át, khóe mắt ửng đỏ, và khi gần chạm đến giới hạn, dường như còn khẽ cắn môi, lẩm bẩm một từ gì đó. Tim Kỷ Chước đập loạn nhịp, và một ý nghĩ lướt qua đầu cậu: \”Hoắc Nguyệt Tầm vừa nói gì sao? Hay là, cậu ấy đang nghĩ đến ai nên mới làm chuyện này?\”

Dù đã cố gắng hết sức để quay đầu đi, nhưng Kỷ Chước dường như vẫn in đậm hình ảnh vừa rồi. Hơi thở của cậu dồn dập đến mức không thể kiểm soát, cũng chẳng còn nghĩ đến việc tiếng bước chân mình liệu có lớn quá không, chỉ biết bỏ chạy. Tiếng \”cạch\” vang lên không nhỏ cũng chẳng lớn, Hoắc Nguyệt Tầm buông áo xuống, nhướn mi mắt, đôi mắt u ám, lạnh lẽo dán chặt vào khe cửa hẹp. Nếu Kỷ Chước ở trên giường thì sẽ nhận ra rằng góc nhìn đó cũng có thể nhìn ra ngoài cửa. Tất cả những gì vừa diễn ra, khuôn mặt đờ đẫn, đôi chân muốn rời đi nhưng lại khựng lại của Kỷ Chước… đều nằm trong tầm mắt của Hoắc Nguyệt Tầm, không sót một chi tiết nào. Vài giây sau, Hoắc Nguyệt Tầm bất chợt khẽ cười.

Kỷ Chước vừa chạy khỏi nhà, tìm đại một bậc thềm bên đường ngồi xuống. Mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, tia nắng gay gắt hắt xuống làm bàn chân cậu bỏng rát, bên tai chỉ còn tiếng gió rít qua hàng cây và tiếng ve kêu rả rích. Mất một lúc lâu, Kỷ Chước mới đứng dậy, lau mồ hôi trên trán, ép mình đè nén những suy nghĩ lung tung vừa rồi, không khỏi tự trách bản thân. Là đàn ông ai cũng có nhu cầu sinh lý, đó là chuyện quá đỗi bình thường. Hoắc Nguyệt Tầm sống cùng cậu, không còn không gian riêng tư, hiếm khi mới có chút thời gian một mình để giải tỏa… \”Tại sao mình lại phản ứng quá đáng như vậy chứ? Hơn nữa, dù Hoắc Nguyệt Tầm có thích đàn ông thì cũng chẳng có gì khác biệt gì với mình. Chuyện này qua rồi thì thôi, đừng nghĩ nhiều nữa! Đừng nhắc lại nữa!\”

Tự thôi miên bản thân một hồi, nhịp thở của Kỷ Chước cũng dần ổn định, cố tình lờ đi cảm giác xao xuyến và khó chịu trong lòng. Cậu không thể về lại nhà, tâm trạng lại càng rối bời, nên quyết định vào cửa hàng tiện lợi ngồi nghỉ một chút. Sau đó, đến sớm chỗ hẹn ăn lẩu cùng mọi người. Kỷ Chước cứ nghĩ mình đến sớm nhất, nhưng không ngờ đã có một cô gái ngồi sẵn trong phòng. Cô mặc chiếc váy trắng tinh khôi, trang điểm kỹ lưỡng, tóc uốn cẩn thận buông nhẹ trên vai hoàn toàn khác biệt với vẻ giản dị thường ngày, rõ ràng là đã chuẩn bị rất kỹ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.