Lại là một mùa hè nóng bức, trong vườn của trường đại học X, không cần quá chú ý cũng có thể nghe được những tiếng hoan hô “Tốt nghiệp rồi. . . . . . Tốt nghiệp rồi.”
Những cơn gió nóng bức, những chú ve ồn ào náo động, tự nhiên làm cho người ta cảm thấy phập phòng lo lắng.
Thường Du Nhiên tránh đi đám người đang tranh cãi ầm ĩ không thôi, dưới một tàng cây cao lớn xanh mát, nhìn thấy bạn học bốn phía hoan hô chúc mừng, nhẹ nhàng thản nhiên cười, hướng cửa phòng học mà đi.
“Du Nhiên. . . . . . Du Nhiên. . . . . . Từ từ. . . . . . Từ từ. . . . . . Du Nhiên”
Từ xa vang lên tiếng gọi ầm ỉ, làm cho Thường Du Nhiên đứng lại, chậm rãi xoay người, nhìn người kia đang thở hổn hển.
“Du Nhiên, tớ tìm cậu rất lâu đó, thì ra cậu ở đây a!” Vừa nói vừa thở gấp, vừa sắp xếp lại suy nghĩ của mình, phải nói thế nào cho phải đây?
“Ân. . . . . . sao thế? Tìm tớ có chuyện gì không?” Thanh âm ôn nhu như nước, khiến cho bất cứ ai nghe được cũng không thể nào giữ được bình tĩnh.
“Tớ. . . . . . Tớ. . . . . .”Trương mở miệng, lại không biết nói thế nào, nhìn về phía người nọ, vẫn điềm tĩnh như vậy không nóng không giận
“Du Nhiên. . . . . . Tốt nghiệp . . . . . . Cậu. . . . . . cậu có muốn đi đâu không?” Chậm rãi đến gần, lộ chút bất an mà hỏi ra những lời này, lông mi rủ xuống, che khuất ánh mắt không yên kia.
“Không biết, tạm thời còn chưa nghĩ đến, vậy còn cậu?” Đôi mắt vẫn trước ôn nhu, rõ ràng mà hỏi.
“A. . . . . . Tớ a. . . . . . Tớ chuẩn bị xuất ngoại du học . . . . . Du Nhiên. . . . . . Cái này. . . . . .”Ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, Trương khép miệng lại, cuối cùng lại vẫn không nói được gì. Làm sao bây giờ đây?
“Ân, vậy trước tiên là chúc cậu mọi chuyện thuận lợi đi, còn chuyện gì khác nữa không?” Nhìn ra hắn có chuyện muốn nói lại không dám nói, Thường Du Nhiên dịu dàng cười.
“Nga. . . . . . Nga. . . . . . Tớ. . . . . . Du Nhiên. . . . . . Cậu cùng tớ ra nước ngoài đi! . . . . . . đi cùng với tớ. . . . . . Được không? . . . . . .”Rốt cục lấy hết dũng khí mà nói ra những lời này, mắt ửng đỏ, trong mắt lại tràn ngập chờ mong.
“Cám ơn cậu nga, bất quá tớ vẫn thích trong nước hơn. Không có việc gì vậy ta đi trước nha.\” Thường Du Nhiên cười xin lỗi, tiếp tục đi về phía cửa phòng học.
“Du Nhiên, tớ. . . . . . tớ rất thích cậu a. . . . . . Vì sao?” Vì sao lại muốn cự tuyệt?
Nghe được thanh âm run run hét lên một tiếng, Thường Du Nhiên ngay cả cước bộ cũng chưa từng chậm lại, đương nhiên, lại càng chưa từng quay đầu nhìn lại.
Trong không gian không biết vang lên tiếng ai đang thở dài.
Không phải mọi câu chuyện ‘tớ yêu cậu’ đều có kết thúc hoàn hảo, vì sao lại vẫn có người nhìn không thấu?
Rất xa liền nhìn thấy trước cửa phòng học có một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, Thường Du Nhiên dừng một chút, tiếp tục đi về phía trước, nhưng khi sắp bước qua người nọ, lại bị gọi về.