[Doogem] Dystopian (Abo) – Chương 37: END – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 75 lượt xem
  • 4 tháng trước

[Doogem] Dystopian (Abo) - Chương 37: END

Nhật ký của một Omega

Ngày 17 tháng 3 – bảy ngày sau sinh

Mình không ngờ vẫn còn sống để viết những dòng này.

Không phải vì cuộc chiến, cũng không vì hiểm nguy, mà là vì… tim mình tưởng đã vỡ ra hàng trăm lần vì anh.

Anh từng là nỗi sợ hãi của mình, rồi trở thành vòng tay che chở, trở thành vết cắn đầu tiên, trở thành người bạn đời, và hôm nay… là cha của đứa bé đang ngủ ngoan bên cạnh.

Con trai à, nếu một ngày nào đó con tìm thấy cuốn nhật ký này, xin con hãy đọc bằng tất cả dịu dàng có thể, vì trong này là câu chuyện tình của bậc sinh thành, là những gì chúng ta đã đánh đổi cả thanh xuân, máu, nước mắt… để có được một cuộc đời yên ổn cho con.

Hồi nhỏ, mẹ từng dạy mình cách trồng xương rồng, loài cây tưởng mạnh mẽ nhưng bên trong lại đầy nước ngọt. Hồi đó mình không hiểu.

Mãi đến khi gặp anh, va vào ánh mắt của một Alpha lãnh khốc, rồi bị truy đuổi, bị áp chế, bị đè dưới thân anh bằng pheromone… mình mới hiểu.

Hóa ra mình chính là cái cây xương rồng đó. Và anh lại là người duy nhất tưới nước cho nó nở hoa.

Ngày cưới, anh quỳ xuống trong căn phòng tạm bợ, đeo vào tay mình chiếc nhẫn bạc gắn đá mặt trăng. Lúc ấy mình đã nghĩ, nếu có kiếp sau, mình cũng muốn làm Omega để được anh bảo vệ một lần nữa.

Có người từng hỏi: \”Yêu một Alpha quyền lực có mệt không?\”

Có chứ.

Mệt đến mức muốn bỏ trốn.

Mệt đến mức khóc giữa đêm không ngủ được.

Mệt đến mức suýt cắt bỏ tuyến thể để anh không còn vướng bận.

Nhưng rồi… mình vẫn quay về.

Vì yêu một người, vốn dĩ là chuyện rất mệt… nhưng đáng.

Giờ thì con đang ngủ. Anh thì nằm kế bên, tay đặt lên eo mình, mặt vùi vào tóc, mùi trà xanh nhẹ nhàng phủ khắp phòng.

Mình từng hỏi anh: \”Nếu có thể chọn lại, anh có còn muốn đánh dấu em không?\”
Anh bảo: \”Không. Anh sẽ bắt cóc em sớm hơn. Đánh dấu em ngay lần đầu gặp.\”

Chắc… tình yêu là thế.

Đôi khi là nước mắt, đôi khi là máu, đôi khi là cái ôm siết giữa trận bom đạn… và đôi khi chỉ là một đêm mùa xuân, có tiếng trẻ con cười trong ngực, có ánh mắt Alpha khẽ khàng nhìn mình như thể trên đời không còn gì quan trọng hơn.

Ngày mai, chiến tranh sẽ chỉ còn trong sách sử.
Ngày mai, con trai mình sẽ gọi người ấy là ba.
Và mình sẽ lại được ôm lấy người mình yêu, sống một đời như những người bình thường khác.

Không cần danh vọng.
Không cần huy chương.
Chỉ cần mỗi sáng mở mắt…
Em vẫn có anh bên cạnh.

— Hoàng Hùng

—————————————

Những ngày sau cùng, tôi còn lại em

Ghi chép cá nhân – Đỗ Hải Đăng, ngày 10 tháng 3

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.