[Doogem] Dystopian (Abo) – Chap 33 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 14 lượt xem
  • 5 tháng trước
// qc

[Doogem] Dystopian (Abo) - Chap 33

Hắn di chuyển như một bóng ma.

Từ khi rời khỏi căn nhà gỗ, Hải Đăng hoàn toàn biến mất giữa rừng già. Không tiếng bước chân, không hơi thở. Hắn rút dao găm, tháo chốt an toàn khẩu súng lục gắn ống giảm thanh rồi leo lên thân cây cao nhất trong vùng.

Đôi mắt hẹp lại.

Dưới kia có bóng người.

Hai tay bắn tỉa đang bò rạp dưới bụi cây, súng nhắm về phía căn nhà. Xa hơn, một tổ ba người đang tiến đến lối vào tầng hầm chính là hướng dẫn Hoàng Hùng xuống trốn. Hắn nhìn thấy tất cả chỉ trong vòng bảy giây.

Bàn tay siết chặt. Hơi thở trút ra từng nhịp lạnh lùng.

Không được phép để bất kỳ ai chạm vào em.

Hắn nhảy.

Con dao găm trong tay đâm thẳng vào gáy tên lính đầu tiên, kết thúc gọn trong im lặng. Hắn cuộn người, xoay một vòng né viên đạn bắn lạc từ tên còn lại, rồi ghì tên đó xuống đất, bóp cổ đến khi tim ngừng đập.

Không một tiếng súng.

Lúc tổ ba người tiếp cận cửa hầm, một kẻ giật mình vì cửa mở ra… trống không.

\”Cái gì…?\”

Đoàng!

Viên đạn xuyên sọ. Tên này chưa kịp ngã thì tên thứ hai đã bị bẻ gãy cổ. Người cuối cùng cố rút chốt lựu đạn thì bàn tay rắn chắc đã chộp lấy tay hắn xoay cổ tay và rắc, tiếng xương gãy vang lên khô khốc. Đòn kết liễu là một cú đạp đập thẳng vào ngực, khiến tên lính văng vào gốc cây.

Hải Đăng thở mạnh.

Pheromone Alpha tỏa ra nồng đậm, dày đặc như khói, khiến không gian xung quanh nghẹt thở.

Hắn không còn cố kiềm chế nữa. Lũ này đã dám chạm đến nơi hắn cất giữ yêu thương của hắn, là tổ ấm, là gia đình, là tất cả.

Tín hiệu trong tai nghe của đội lính reo lên liên tục nhưng không ai trả lời.

Từ tầng hầm, Hoàng Hùng ôm lấy bụng, cảm giác rõ từng nhịp thở dồn dập của chính mình. Một âm thanh vọng xuống ba tiếng súng, rồi im bặt. Cậu không biết ngoài kia đang xảy ra chuyện gì, chỉ biết tay mình siết chặt vạt áo đã ướt đẫm mồ hôi.

\”Anh nhất định sẽ an toàn…\”

Cậu thì thầm, như niệm một câu chú.

Cánh cửa tầng hầm bật mở.

Ánh sáng vàng mờ rọi xuống, Hoàng Hùng ngẩng đầu, mắt nhòe nước. Người đàn ông đứng ở ngưỡng cửa thân hình cao lớn, áo nhuộm máu ở cánh tay trái, mái tóc rối bời, và ánh mắt vẫn sắc lẹm.

Cậu bật dậy.

\”Hải Đăng!\”

Hắn không nói gì, chỉ gật đầu như để trấn an rằng anh vẫn ổn, mọi thứ đều đã qua.

Hoàng Hùng lao đến, ôm chầm lấy hắn, cẩn thận né vết thương nơi bả vai. Hai tay cậu vòng ra sau lưng hắn, ghì chặt. Hơi thở ấm áp của hắn phả lên gáy cậu, mùi pheromone quen thuộc ùa về như bùa hộ mệnh.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.