lời nói đầu tiên mình xin cảm ơn bạn đã ghé qua fic này của mình trong vô vàn fanfic ngoài kia, đừng ngại cmt nha mình lắng nghe tất cả để hoàn thiện hơn ạ
———————————————————————–
Mặt trời treo lơ lửng giữa bầu trời xám xịt, ánh sáng yếu ớt xuyên qua những tầng mây dày đặc, soi rọi xuống một thành phố hoang tàn. Những tòa nhà đổ nát vươn lên như những bộ xương khô, dấu tích của một nền văn minh đã từng rực rỡ. Đường phố phủ đầy tro bụi, những bảng hiệu cũ kỹ lắc lư trong gió, phát ra những tiếng cọt kẹt rợn người.
Hậu tận thế không đến từ một cuộc chiến tranh hạt nhân, cũng không phải một dịch bệnh quét sạch nhân loại. Đó là sự sụp đổ của hệ thống xã hội khi con người chia thành các tầng lớp Alpha, Beta và Omega một cách cực đoan. Chính quyền độc tài đã dựng nên một thế giới nơi Alpha nắm quyền tuyệt đối, Beta chỉ là tầng lớp lao động, và Omega – những sinh vật yếu đuối nhưng mang trong mình khả năng sinh sản đặc biệt – bị săn đuổi, kiểm soát chặt chẽ. Một xã hội được vận hành bằng kỷ luật sắt đá và sự khống chế tuyệt đối.
Dưới nền trời nặng trĩu ấy, một đoàn xe bọc thép lặng lẽ lăn bánh qua đống đổ nát. Đội quân chính quyền đang truy quét một Omega bị truy nã – một kẻ phản kháng nguy hiểm, dám chống lại hệ thống đã định đoạt số phận mình.
Đứng trên nóc một chiếc xe bọc thép, một người đàn ông khoanh tay quan sát. Đỗ Hải Đăng. Hắn không cần thiết phải trốn trong bóng tối để chỉ huy. Hắn chính là nỗi ám ảnh của bất kỳ ai chống đối chính quyền.
Bộ quân phục màu đen bó sát thân hình cao lớn, từng đường nét trên gương mặt hắn sắc lạnh như được đẽo gọt từ đá cẩm thạch. Ánh mắt hắn trầm tĩnh, không gợn chút cảm xúc. Một luồng gió thổi qua, mái tóc đen nhánh khẽ lay động, mang theo hương trà xanh thanh thuần nhưng xa cách.
\”Báo cáo, vẫn chưa tìm thấy dấu vết mục tiêu.\”
Một thuộc hạ tiến đến, giọng nói đầy dè dặt. Không ai trong đội dám làm phật ý Đỗ Hải Đăng. Người ta đồn rằng hắn có thể giết người không cần chớp mắt, và có lẽ lời đồn đó không hề phóng đại.
Hải Đăng nhếch môi cười nhạt. Một nụ cười không chạm đến đáy mắt.
\”Không sao. Chó săn không cần vội vã, con mồi rồi sẽ lộ diện.\”
Hắn nâng cổ tay lên, ánh mắt lướt qua màn hình hiển thị bản đồ ảo. Một tín hiệu nhiễu loạn xuất hiện trong khu vực cấm.
Hắn biết, Omega mà hắn đang truy đuổi chắc chắn đang ở đó.
Tiếng bước chân vang lên gấp gáp giữa những con hẻm đổ nát. Hoàng Hùng lao qua một bức tường sập, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu có thể nghe thấy tiếng động cơ gầm rú phía sau, đội truy quét đang tiến đến gần hơn.
Nhưng cậu không thể bị bắt. Không thể.
Một cơn gió mạnh quét qua, cuốn theo mùi hương trà xanh thoang thoảng. Hoàng Hùng cắn môi, nhận ra kẻ nguy hiểm nhất trong đội quân truy bắt đã đến.