…
Sau khi nhảy ra khỏi thùng nước trong hơi nóng ngùn ngụt và bị Rengoku bắt lại. Tanjirou liền liều mạng ngâm mình từ chiều đến đêm, mấy thanh niên tươi trẻ xung quanh nhìn mà lòng run cầm cập.
Huhu, thằng này có thiệt là chỉ vừa mới đến hôm nay không vậy?
Tiến bộ kiểu chó má này sao bọn họ sống đây trời!
Nhưng mà sau hơn bốn canh giờ ngâm mình, Tanjirou cũng không cách nào chịu nổi việc bị nước đun đến nóng cả não như này lâu hơn được nữa.
Nhìn gương mặt vui vẻ mất nhân tính của người anh trai thân thiết, Tanjirou không nhịn được hỏi một câu:\” Có phải anh đang muốn gián tiếp đun chín tụi em để luyện đan thiệt không?\”
\” Haha không phải đâu.\”
Rengoku xoa cằm:\” Hừm, ta cũng đoán được kha khá bài thi của mọi người đấy, thành ra việc của ta và Uzui là rèn luyện để các cậu có thể chịu hành ở những đợt sau cho tốt và hiệu quả hơn, bớt đau khổ hơn ý mà!\”
\” Các cậu phải gắng lên nhé!\”
Tanjirou vừa lau mình vừa thở dài:\” Em đùa chút thôi ạ.\”
Làn da cậu đỏ ửng, giống như một con cua luộc bị bẻ hết càng, sức chiến đấu nhanh chóng giảm về không, đối diện với gương mặt cười tươi roi rói của Rengoku, thiếu niên nhặt lên một nắm cơm bỏ vào miệng, khẽ giọng hỏi thăm:\” Mấy tháng nay anh vẫn luôn ở trên núi để tịnh dưỡng sao ạ?\”
Rengoku cười nói:\” Đúng vậy! Nhưng mà nói ta ngồi không ăn bát vàng thì không đâu à nha! Tuy đã đưa thư rút lui, nhưng vì còn trẻ nên ta vẫn hay xin Oyakata – sama cho nhận những nhiệm vụ đơn giản.\”
Tanjirou quan tâm:\” Vậy anh có vui vẻ với cuộc sống của mình không ạ?\”
Rengoku cười giã lả:\” Vui lắm, tuy rằng vết thương để lại trong trận chiến ảnh hưởng đến hiệu quả chiến đấu của ta khá lớn, nhưng may sao ta vẫn còn có ích.\”
\” À phải rồi, ta chưa nhắc với cậu mà nhỉ? Lần sau đến nhà ta sẽ giới thiệu vợ sắp cưới của mình cho chú mày.\”
\” Vâng ạ.\”
\”…\”
\” Dạ? Gì cơ???\” Tanjirou bất ngờ hỏi lại, cậu nhanh chóng ăn sạch miếng cơm nắm vẫn còn dang dở, sau đó tròn mắt nói:\” Vợ? Anh sắp lấy vợ rồi ạ? Bắt đầu từ lúc nào thế!? Anh gặp chị ấy ở đâu? Sao anh không viết thư nói với em trước?!\”
Phản ứng của cậu bất ngờ như trong tưởng tượng, Rengoku phẩy phẩy tay, cười đáp:\” Hahahah, chuyện viết thư là do quên mất, chứ không phải ta cố tình không báo cho cậu đâu mà.\”
\” Anh cũng thật là…\”
Tanjirou nhẹ nhõm cười:\” Mà thôi, thấy anh sống vui vẻ như này em cũng yên tâm hơn nhiều, Rengoku – san là một trong những người mà em yêu quý và kính trọng lắm, thế nên em không mong anh sẽ cứ ôm mãi chuyện cũ mà u uất đâu ạ.\”
Từ những lá thư mà hai người bọn họ trao đổi với nhau mấy tháng qua, Tanjirou có thể cảm nhận được sự day dứt mãnh liệt của anh.
Rengoku cũng biết cậu lo cho mình, ánh mắt anh giống như có hào quang tản mạn bên trong, lấp lánh ý cười:\” Cảm ơn cậu, Kamado, thật ra thì quãng thời gian ban đầu đối với ta cũng khổ sở lắm, nhưng sau khi gặp được vợ mình và biết chuyện Kazuha vẫn còn sống thì tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.\”