Hoàng đế nhìn vào giường, không ngờ chăn gấm đã được kéo lên cao che khuất thân hình, chỉ nhìn thấy mái tóc dài mềm mại bồng bềnh trôi ra ngoài, người đó dường như đã ngủ say. . Phương pháp này rất dễ giấu người khác, nhưng lại không giấu được đại tông sư. Hoàng đế Thanh chỉ tập trung được một lúc thì nghe thấy nhịp tim và hơi thở hỗn loạn xuyên qua chăn bông, cùng tiếng móng tay nghiến chặt tấm vải nệm và cọ xát. Hắn nghĩ tác dụng của thuốc đã tan nhưng không phải thế, người kia chùm trằm. Nằm dưới chăn một lúc lâu, hơi thở càng ngày càng dồn dập, nhưng y phải mím chặt môi dưới để kiềm chế bản thân. có thể nghe thấy là một âm thanh run rẩy ở mũi.
Hoàng đế bước đến bên giường, mở chăn gấm ra, thấy y đột nhiên quay mặt tránh nhìn mình, nhưng toàn thân ướt đẫm mồ hôi như thể vừa được vớt lên khỏi mặt nước, khóe mắt cũng ướt đẫm, mắt và đầu ngón tay anh đều hồng hồng—— y vẫn không chịu nói. Hoàng đế đột nhiên cảm thấy không vui, giơ tay nhéo cằm Phạm Nhàn , buộc y phải quay mặt lại, hắn ấn tay vào hàm dưới, đẩy mạnh hơn và y phải mở miệng hơi thở hổn hển dồn dập, và đôi mắt anh đầy nước. Hoàng đế im lặng nhìn một lúc, sau đó giơ tay lau đi màu hồng đào và mận trên môi y, để lộ làn da nhợt nhạt bên dưới và vết răng đẫm máu do sự chịu đựng của y.
\”Có chuyện gì cứ nói đi.\” Hoàng đế tỏ vẻ ân cần, \”Ta cho phép ngươi hỏi.\”
Phạm Nhàn cổ họng cuộn lên, mở miệng khàn khàn thanh âm: \”… Bệ hạ đến khi nào?\”
\”Vừa đến.\” Hoàng đế Thanh đẩy đầu gối gầy gò đó sang một bên, nhìn thấy cái lỗ sưng đỏ vừa mới ăn mấy cây cọ, ẩm ướt và mềm mại, trống rỗng đến đáng thương, tràn ra một ít nước. Những ngón tay chai sạn dày dùng để kéo cung vừa đưa vào, đã bị da thịt mềm mại đỏ rực nuốt chửng, ngoan ngoãn nhiệt tình dùng những vết chai thô ráp mà khám phá chỗ dễ bị tổn thương, sau vài lần nhào nặn thì người trên giường buộc phải rên rỉ, khóc lóc. Chỉ cần nghịch tay sẽ phát huy dược tính. Dùng đầu ngón tay xoa bóp sẽ kích thích dịch trong âm đạo chảy theo chiều ngang, âm đạo sẽ đóng mở một cách nịnh nọt để xin thêm. Hoàng đế lại thêm một ngón tay nữa vào chơi đùa, da thịt nơi đầu ngón tay chạm vào tràn ngập dục vọng, cho nên hắn biết chuyện gì xảy ra, trong lòng nhẹ nhõm đáp: \”Đã đến lúc hắn cởi tấm lụa đỏ cho em rồi. \”
Vòng eo và bụng của Phạm Nhàn run lên vì bị ngón tay thọc vào, sau khi nghe được lời này, hắn tỉnh lại, cố nở một nụ cười mỉa mai: \”Ha… Bệ hạ, ngươi không sợ ta và Thái tử sao.. .!\”
Khoảnh khắc hắn nhéo vào khe hở của mình, lưỡi dao thịt đâm về phía trước, dùng lực nghiền nát sự mềm mại như có một chút cảnh báo nào đó khiến Phạm Nhàn choáng váng. Thở hổn hển nhẹ nhàng, ngay cả dấu vết bình tĩnh mà anh vừa giữ được cũng tan vỡ. Một vài cú đẩy lại cuốn y vào làn sóng đam mê, và y phát ra một âm thanh ẩm ướt và ngọt ngào trong mũi với mồ hôi chảy ra từ chóp mũi. .
Người nghe khá thích thú, hắn nhẹ nhàng chạm vào chỗ sâu, khơi dậy sự thích thú của người đó. Bức tường thịt mềm mại, ngoan ngoãn cắn hắnmột cái khi di chuyển. Hoàng đế nắm lấy cái eo thon và một cái chân trắng nõn của y kéo y về phía trước, long căn thay thế ngón tay, phát ra âm thanh giòn tan, rễ rồng lập tức tiến vào sâu hơn. trên không trung, chân y bị kéo lên và mỗi lần va chạm, vết màu còn lại in lên đôi vai tròn trịa và tấm trải giường.
Tiếng va chạm chỉ dừng một chút rồi lại vàng lên. Cơ thể y bị mê hoặc nướng chín, y ước gì có thể chết trên giường, nhưng trong đầu anh lại có một cảm giác ớn lạnh. Vòng eo thon dài căng cứng hồi lâu rốt cục không nhịn được ngã xuống ghế Hoàng đế Thanh nghiêng người về phía trước, che lấy người dưới áo bào màu vàng đen, dễ dàng thu hẹp khoảng cách, dùng sức đẩy vào. Người phía dưới nhịn không được, đột nhiên xuất tinh thật sâu, hít một hơi thật gần như ngất đi, hắn nhẹ nhàng xoa xoa đôi chân đang run rẩy của y, cho y thở.
Phạm Nhàn mất một lúc để lấy lại nhịp thở, hàng mi ướt át rung lên như cánh bướm rơi xuống nước, lúc này, y cảm thấy suy nghĩ của mình quay trở lại. y nắm lấy tay áo đen của cha mình và nghe thấy chính mình nói hoàn toàn mất tự chủ: \”Sao bệ hạ… để hắn… tới hôm nay ?\” Giọng nói vỡ vụn như những hạt thủy tinh rơi xuống đất.
Hoàng đế quấn áo bào đen thần sắc vui vẻ, ánh mắt nhìn y như đang mỉm cười, chỉ cần một cái liếc mắt đã xuyên thấu tâm hồn hắn: \”An Chi thông minh như vậy, sao có thể không biết?\”
Làm sao không biết.
Bốn chữ này dường như có trọng lượng rất lớn, khiến cho con ngươi của Phạm Nhàn run lên, trong lúc nhất thời không trả lời cũng không cử động. Sự kiên nhẫn của Hoàng đế thoáng qua. Không đợi thêm bất kỳ phản ứng nào, Hoàng đế người quỳ xuống và duỗi thẳng eo. Hắn nắm lấy vòng eo hẹp và xoa bóp trên eo và bụng săn chắc, y đau đớn cuộn tròn, vặn chặt lưỡi thịt bên trong hơn, hoàng đế thoải mái ghim vào lực càng ngày càng dữ dội. Phạm Nhàn vừa mới đến một lần, hắn làm sao có thể chịu đựng được kiểu làm tình này, lỗ thịt của y nhạy cảm đến mức gần như bị tra tấn, y theo bản năng vùng dậy muốn bỏ chạy nhưng lại bị cổ tay kéo lại xuống giường, ngón tay bị trói chặt như cùm khiến đỏ bừng. và đau đớn. Những ngón tay đan chặt vào nhau một cách tàn nhẫn và quyến rũ.
Đau quá… Phạm Nhàn không nhịn được nằm xuống, chỉ có hông và eo của đang thừa hoan là bị nhéo mạnh, mỗi tấc da thịt tiếp xúc với Đế quân đều như bị đốt cháy. Đối với kiểu đối xử này, cơ thể y nóng bừng vì đam mê, nhưng trên trán y lại toát ra mồ hôi lạnh. Lý trí và ham muốn hoàn toàn đối lập nhau trong giây lát, hoặc có lẽ y thực sự không muốn. thức dậy, và thậm chí thà không thức dậy vào sáng nay. Nhưng con người dường như luôn là như vậy, càng muốn trốn tránh điều gì đó lại càng không khỏi nghĩ tới. Làm sao không biết, làm sao không biết. Phạm Nhàn lặp đi lặp lại bốn chữ này trong lòng, y nhất thời phun ra một ngụm máu, sau đó cúi đầu nghiến răng nghiến lợi, không chịu nói thêm một lời nào.
Đương nhiên, việc y bị trêu đùa không thể giấu được hoàng đế, nhưng hoàng đế lại kiêu ngạo đến mức thường ép người trên giường, điện cuồng nhấn vào hông y, phát ra âm thanh giòn tan. Da y trắng bệch ngay lập tức, người bên trên túm lấy y một cách thô bạo, ga trải giường rối tung, tai y đỏ bừng như máu, không biết vì xấu hổ hay tức giận, hắn đánh năm ba cái vào mông y khiến nó giống như quả đào chín, hắn cười đáng thương khiến người nằm run rẩy. Hoàng đế dường như đang nhào nặn vẻ gợi cảm hiếm có của một người đàn ông mảnh khảnh với một chút dịu dàng, nhưng động tác của hắn lại mạnh mẽ như màn giao hợp dã man nhất. Đầu gối và khuỷu tay của người đang quỳ vì làm tình mà đỏ bừng. Không thể nhịn được, nếu y tiến lên một tấc, lại bị nhấp hai ba lần, cho đến khi nằm trên giường không còn đường trốn thoát, suýt chút nữa đã y đụng đầu vào hoa văn bên thành giường. Hoàng đế nhanh chóng đưa tay ra giữ lấy vai Phạm Nhàn ngăn cản, nhưng hắn cảm thấy bàn tay của mình trơn trượt đến lạ thường, lông mày của hoàng đế nhíu lại, hắn nhéo nhéo cằm Phạm Nhàn, quay mặt đi. Đôi mắt ảm đạm và lặng lẽ với những giọt nước mắt ở khóe, y đang cắn môi nhìn về nơi khác, vẫn im lặng.