\”An Chi, em vẫn là quá mềm lòng.\”
Phạm Nhàn đứng ở trước phủ thái tử, nhớ lời hoàng đế phán xét mình.
Y cười lạnh, hoàng đế không biết hiện tại y lấy cớ cầu xin cơ hội xuất cung sao? Đây là một sự cám dỗ và một bài kiểm tra.
Suy cho cùng, hoàng đế vẫn quá tự tin.
Nhưng y vẫn bước ra.
Y nhìn qua cửa phủ Thái tử, nhìn bầu trời bao la, vui mừng đến mức muốn bật cười – hoàng đế đã mềm lòng với y.
Dù chỉ lẻ tẻ, dù chỉ trong chốc lát, nhưng họ đều biết rằng trong cuộc đấu tranh sinh tử, chỉ cần do dự trong chốc lát cũng có thể dẫn đến tử vong.
Hầu công công đứng sang một bên, cong lưng dường như không thể đứng thẳng lên được: \”Tiểu Phạm đại nhân, chúng ta đi thôi.\”
Đã gần một tháng kể từ khi Lý Thừa Càn bị y đầu độc. Bây giờ hắn đang nằm trên giường với bộ dạng như nát xương.
Nhưng hắn vẫn còn tỉnh, khi nhìn thấy Phạm Nhàn tới, hắn vẫn có thể mỉm cười với anh.
Hắn ta tức giận: \”Ta biết đệ không để ta chết mà.\”
Phạm Nhàn ném thuốc giải lên ghế, xoay người rời đi.
Lý Thừa Càn ho khan vài tiếng, \”Ngươi không cho ta ăn?\”
\” Ngươi có muốn chết dở sống dở lần nữa không?\”
Lý Thừa Càn sợ hãi cười nói, nha hoàn bên cạnh đưa thuốc đưa vào miệng hắn, hắn há miệng ăn, miễn cưỡng đứng dậy: \”Phạm Nhàn, ta nằm trên giường bệnh, ngươi cũng không khá hơn ta bao nhiêu đâu. vậy tại sao lại phải chế giễu ta như vậy.\”
Y nói: \”Thuốc và đá của ta có thể chữa khỏi, làm sao ta có thể thoát khỏi cái lồng của ngươi?\”
Các anh em hoàng gia đang trò chuyện một cách công khai và bí mật. Hầu công công đứng sang một bên, toát mồ hôi vì sợ rằng mình có thể vô tình nghe được điều gì đó phản bội và mất mạng.
Hắn cẩn thận bước tới trước: \”Sư phụ Tiểu Phạm , nên quay về thôi.\”
Vừa nói xong, Lý Thừa Càn lại giật mình cười lớn.
Phạm Nhàn nghiêng đầu, \”Lý Thừa Càn và Lý Thừa Trạch chắc chắn vô dụng, nhưng còn người khác mang họ Lý, các ngươi lấy đâu ra tự tin uy hiếp ta?\”
Nói xong, không đợi Lý Thừa Càn phản ứng liền rời đi.
Đi tới sân, y đột nhiên lại dừng lại. Hầu công công đang muốn hỏi, liền nghe hắn nói: \”Công công, bụng takhó chịu, cần phải đi giải tỏa một chút, ngươi có muốn đi theo ta không?\”
Hầu Hầu cười lạnh hai tiếng, không trả lời, nhưng mọi người đã đi theo y.
Phạm Nhàn lén tặc lưỡi rồi đi đến phòng vệ sinh.
Khi tiến vào, Hầu công công tự nhiên không đi theo y vào, liền ở bên ngoài chờ đợi, cẩn thận lắng nghe chỉ nghe thấy hai tiếng ho nhẹ, nên yên tâm chờ đợi.
Trong phòng Cung, Phạm Nhàn vừa mới ho xong, một bóng đen đập vào cột xà.
Vương Khâm Niên che mặt bằng một chiếc khăn hình tam giác màu trắng, chỉ lộ ra đôi lông mày đầy vẻ nhăn nhó, \”Đại nhân, cuối cùng thì ngài cũng đến rồi, mùi hôi quá đi mất.\”