[ Done ] Trai Thẳng Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá – Chương 27: Nhật ký mang thai 1 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[ Done ] Trai Thẳng Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá - Chương 27: Nhật ký mang thai 1

Chương 27: Nhật ký mang thai 1
Edit: Charon_1332:
__________

Vương Trác Nhiên hoàn toàn suy sụp, trong nhận thức của cậu thì không có chuyện gì xấu hổ hơn chuyện đái dầm. Lần cuối cùng cậu đái dầm là vào lớp một, đã thế còn bị bố cậu cười cho thối mũi.

Vả lại, cậu vốn có thể nhịn lại không đái trên giường nhưng do hai tên khốn Trọng Tinh Minh với Lê Chính Dương cả, không dừng lại thì thôi còn ghẹo cậu nữa.

Vương Trác Nhiên ngồi bó gối trên cái giường ướt nhẹp, hai cái lỗ giữa mông vẫn liên tục rỉ tinh. Lê Chính Dương định bế cậu qua phòng khác tẩy rửa thì bị Vương Trác Nhiên hất tay ra.

\”Đừng có động vào tui… địt mẹ…. huhu…\” Vương Trác Nhiên gân cổ lên khóc thảm thiết: \”Mẹ chúng mày có còn là người nữa không? Tao đã bảo tao mắc đái, mày, mày còn ấn bụng tao.\” Cậu lại chỉ vào Trọng Tinh Minh: \”Trước kia anh có như thế đâu, sao giờ anh tồi thế?\”

Trọng Tinh Minh và Lê Chính Dương nhìn nhau, cả người Vương Trác Nhiên dơ hầy ôm chân ngồi trên giường khóc thút thít, tóc tai bù xù, mặt mày thì đỏ bừng ướt đẫm nước mắt trông giống như trai nhà lành đang nức nở lên án sau khi bị đụ tàn bạo.

Hình như họ chơi hơi quá trớn rồi.

\”Em xin lỗi Tiểu Trác, anh có sao không…..?\” Lê Chính Dương nhận lỗi.

\”Mẹ nó có sao đấy, huhuhu để tao chết đi cho rồi. Địt mẹ! Tao, tao đây một thằng đàn ông, vì mang thai con chúng mày mà mất luôn cả cơ bụng huhuhu, chúng mày còn làm thế với tao, chúng mày không coi tao là người, lương tâm chúng mày bị chó tha rồi à!!!!\”

Trọng Tinh Minh và Lê Chính Dương đành xúm lại xin lỗi rối rít, Vương Trác Nhiên đã bước vào cảnh giới quên hết sự đời*, khóc tới nỗi nghẹt thở, cứ sụt sịt liên hồi: \”Không cho ra ngoài còn không cho chơi game nữa, chúng mày quá đáng lắm luôn huhuhu.\”

*Gốc là 物我两忘 là một thành ngữ của Trung Quốc là một khái niệm thẩm mĩ cổ xưa liên quan đến thơ ca, ý nói về trạng thái hoàn toàn đắm chìm và quên hết tất cả mọi thứ trong quá trình sáng tác.

\”Trác Nhiên đừng khóc, không phải không cho em chơi game mà là…..\”

Trọng Tinh Minh đang nói thì bị Vương Trác Nhiên chặn họng: \”Anh còn dám nói hả!! Còn dám bảo không phải không cho tui chơi game… hức…. mẹ nó đến cả trẻ vị thành niên còn được chơi hai tiếng một ngày, địt mẹ tui mới đánh được hai trận rank thôi đã phải off game rồi. Còn đĩa tôm thanh long hôm trước anh nấu nữa, tui đã bảo trông gớm quá không muốn ăn, anh vẫn bắt tui ăn huhuhu….\”

\”Là tại Phong Vinh mua nhầm thành thanh long đỏ. Lần sau anh xào với thanh long trắng cho em nhé, nhìn sẽ không ghê nữa.\” Trọng Tinh Minh bình tĩnh quẳng nồi.

\”Tổ sư bố thằng Phong Vinh ngu lồn huhu… siêu ngu….\”

Mũi dùi tạm thời được dời đi, hai người cũng thở phào.

Phong Vinh đang ngồi trong phòng khách loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc và tiếng mắng, chau mày mở cửa phòng ngay lúc cậu đang chửi hắn.

Với tính của hắn thì nếu bị Vương Trác Nhiên chắc chắn sẽ đốp lại ngay nhưng giờ cậu khóc nhăn cả mặt, nước mắt rơi tí tách, nức nở nghẹn ngào nói chuyện trông cực kì đáng thương.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.