Edit Beta: Hiron
Bên cạnh đống lửa, Vu Cẩn ngấu nghiến gặm chân thỏ, chẳng có chút dằn vặt nào khi ăn thịt đồng loại. Ăn xong chân thỏ, cậu cẩn thận dọn dẹp bãi chiến trường, trở lại gốc cây ngồi. Bên đống lửa còn những vật dụng đại ca vứt lại, sau bữa tối, anh lại biến mất.
Trời càng lúc càng tối, ánh lửa ấm áp xua tan cái lạnh và ẩm ướt trong rừng thông. Vu Cẩn nghĩ, dù có đi báo cảnh sát cũng phải đợi đến ngày mai, không nhịn được ngáp ngắn ngáp dài.
Nhưng cậu vẫn nhớ nhiệm vụ của đàn em. Dù mắt đã nhắm nghiền, Vu Cẩn vẫn cẩn thận lấy dây thừng ra, một đầu buộc vào đồ của đại ca, một đầu buộc vào tay mình. Ngay sau đó, Vu Cẩn ngả người vào gốc cây ngủ thiếp đi – dù sinh tồn gian nan, nhưng trong mơ cái gì cũng có!
Vài tiếng sau, Vu Cẩn bị tiếng động cơ nhẹ nhàng đánh thức. Đêm đen như mực, dưới chân núi, trên bờ sông nơi hai tuyển thủ bị loại, vang lên tiếng vù vù của cánh quạt máy bay.
Vu Cẩn ngơ ngác nhìn vài giây, rồi bỗng tỉnh ngủ. Cậu vội vàng kéo dây thừng buộc trên tay, định giấu đồ của đại ca đi. Nhưng đầu dây bên kia trống không.
Vu Cẩn sững sờ, cứng đờ quay lại nhìn –
Bên cạnh đống lửa sắp tắt, người kia đã trở lại tựa vào thân cây, nhìn xuống bờ sông dưới chân núi. Tay phải anh buông thõng, có thể nhìn thấy những vết sẹo lâu năm trên cánh tay cơ bắp, tay kia thì đang chơi khẩu súng lục lúc nãy chĩa vào Vu Cẩn.
\”Lại đây.\” Người đàn ông không quay đầu lại, lên tiếng.
Vu Cẩn, sinh vật ở đáy chuỗi thức ăn, giật mình, vội vàng chạy đến đứng cạnh đại ca, chờ lệnh.
Vị đại ca này cao hơn Vu Cẩn nhiều, khi anh cúi xuống nhìn, Vu Cẩn cũng không biết anh đang nhìn gì. Nhưng giác quan của con mồi luôn nhạy bén, Vu Cẩn cảm thấy đại ca hình như rất hài lòng.
\”Từng dùng súng chưa?\” Người đàn ông hỏi.
Vu Cẩn thành thật lắc đầu.
Người đàn ông tiện tay lấy một khẩu súng có hình dáng kỳ lạ từ phía sau ném cho Vu Cẩn.
Vu Cẩn hoảng hốt nhận lấy phần thưởng của đại ca, không ngờ nó lại nặng thế. Cậu không kiểm soát được, lùi lại một bước – rồi lại dùng kỹ năng nhảy để giữ thăng bằng.
Đây là một khẩu súng trường, nòng súng màu xám giống như súng trường nòng trơn trong tạp chí quân sự, nhưng đường kính lại nhỏ đến mức không thể tưởng tượng nổi. Vu Cẩn nghi ngờ không có viên đạn nào có thể chui vừa nòng súng nhỏ như vậy. Trên báng súng có khắc dòng chữ nhỏ \”Lazer A12\”.
Vu Cẩn không hiểu liền hỏi: \”Đại ca ơi! Đây là súng gì vậy?\”
Người đàn ông giải thích qua loa: \”Là thứ mà khỉ cầm cũng giết người được.\”
\”…\” Vu Cẩn cuối cùng cũng nhận ra vị trí của mình trong mắt đại ca có thể còn thấp kém hơn, nhưng nghĩ lại thì, được đại ca cho súng là chuyện tốt mà!
Dù sao thì nghề nào nghiệp ấy, cậu là thần tượng nhóm nhạc nam, khác hoàn toàn với nghề của đại ca.
Vu Cẩn ôm súng, vui vẻ cảm ơn. Thầm nghĩ sau này ra mắt, nhất định phải tặng đại ca vé xem show, để báo đáp ân cứu mạng!