Edit Beta: Hiron
Quá trình thực tập trước khi ra mắt của một thực tập sinh thật sự khô khan và dài đằng đẵng. Ngoài ăn, ngủ, chính là luyện tập. Cuộc sống hai điểm một đường bị chia cắt trong phòng tập, 8 tiếng urban hiphop, 3 tiếng popping, locking, ngày qua ngày, không có điểm dừng, tất cả chỉ vì ngày ra mắt –
Không đúng, tất cả là vì né đạn!!!
Vu Cẩn bất ngờ lộn một vòng, \”bịch\” một tiếng đập người lên mặt băng. Viên đạn sượt qua người cậu chỉ trong gang tấc!
Hai thực tập sinh của Trác Mã ngơ ngác trừng mắt.
\”Đây là chiến thuật né tránh à?\”
\”Không giống lắm, hay là mình bắn thêm phát nữa –\”
Vu Cẩn cố hết sức vùng vẫy đứng dậy, chàng main dancer dẻo dai lăn lộn trên nền tuyết mềm mại: \”Chờ đã –!\”
Thấy vậy, thực tập sinh cầm súng bắn tỉa lại cảm thấy áy náy.
Thực tập sinh của chương trình sinh tồn đều là nghề nghiệp đàng hoàng, sống phải sống cho ra sống, chết phải chết một cách hào hùng. Làm gì có ai lăn lộn trên tuyết thành một cục bông tròn như vậy… Anh ta lập tức nói: \”Hay là cậu nghỉ ngơi một lát, rồi chúng tôi xử lý?\”
Vu Cẩn thở hổn hển, khẽ nhắm mắt lại, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng. Biết thời gian không còn nhiều, cậu vội vàng nói:
\”Các anh xuất phát từ hướng Tây Nam, đi qua mười căn phòng, trước khi vào đây gặp phải phó bản bướm đêm, trước đó nữa là khu vực an toàn – ô thứ năm cũng là khu vực an toàn, ô thứ tư là bướm –\”
Thực tập sinh vừa nói chuyện lúc nãy đột nhiên ngẩn người.
Vu Cẩn nhìn bản đồ, nắm chặt tay phải vì tính nhẩm nhanh, các khớp xương trắng bệch: \”Ô thứ hai… cũng là bướm.\”
Thông tin đã biết không đủ để cậu suy ra toàn bộ hành trình của Trác Mã, Vu Cẩn thận trọng chỉ nói ra dòng thời gian có thể chắc chắn 100%.
Bên kia quả nhiên rơi vào cuộc tranh luận sôi nổi, một trong hai người vẻ mặt kích động: \”Đúng hết, cậu ta thật sự biết quy luật bản đồ!\”
Vừa nói, người cầm súng bắn tỉa lại buông súng xuống.
Bốn người của Trác Mã bước vào sân đấu sau Bạc Truyền Hỏa, đội vốn phối hợp ăn ý chỉ còn lại hai người sau khi liên tiếp gặp phải bướm đêm khổng tước biến dị và bướm phượng độc xạ hương.
Trận đấu bước vào giai đoạn cuối, tiếng \”ting\” báo hiệu thời gian vượt phó bản ngày càng ngắn. Áp lực qua màn tăng mạnh, giải mã quy luật bản đồ trở thành phần thưởng qua màn hiếm có.
Chẳng mấy chốc, một người cầm súng shotgun tiến đến bên cạnh Vu Cẩn: \”Buông súng xuống, đưa bản đồ cho tôi.\”
Vu Cẩn không chút do dự làm theo.
\”Tiếp theo nên đi hướng nào?\”
Vu Cẩn chớp mắt, chỉ về một hướng: \”Khu vực an toàn.\”
\”Sau đó thì sao?\”
Vu Cẩn im lặng.
Thực tập sinh vạm vỡ lập tức nhướng mày. Bàn bạc với đồng đội: \”Cậu ta chỉ chịu nói từng bước một, cũng là để bảo toàn tính mạng. Chúng ta đừng đưa súng cho cậu ta, mang theo người là được. Chỉ cần số lượng người sống sót còn 3, chúng ta lập tức xử lý.\”


