hôm nay là một ngày không vui với anh duy.
anh dần nhận ra mùi hương hoa trà trắng ngọt dịu kia không chỉ có ở chỗ để lọ tinh dầu trước cửa mà còn có một lượng lớn trên áo sơ mi của đăng dương thay vì là mùi vỏ cam chanh vàng của nó như thường lệ.
đăng dương đâu có làm đổ lọ tinh dầu lên người đâu?
vài điểm nghi vấn đáng ngờ anh duy không thể nói rõ thành lời nên cũng không thể đến trước mặt đăng dương chất vấn bất cứ điều gì.
phải làm gì đây?
.
đã mấy ngày liên tiếp dương đi liên tục từ sáng sớm đến tối khuya, có khi là đêm 1-2 giờ sáng mới về đến nhà và tất nhiên thì một người bầu như anh duy không còn có khả năng thức và sinh hoạt theo cái giờ của nghệ sĩ đó nữa. do đó thời gian gặp mặt và trò chuyện giữa hai người ngày càng ít đi có hôm còn không được câu nào, nút thắt trong lòng anh người ấy cũng chưa đụng tay vào gỡ…
tủi mà không nói, hoá ra sống với nhau khi còn yêu và sống với nhau sau khi thành vợ thành chồng lại khác nhau nhiều đến vậy…
anh duy có lẽ sẽ thử tự tìm hiểu xem mùi hương đó đến từ đâu.
nhưng bằng cách nào? anh sẽ tự vác thân mình đi điều tra ư?
…
tất nhiên là không rồi, ai ngu chứ?
.
từ một nguồn thông tin đáng tin cậy của nhà báo nuôi 20 con mèo thì anh duy đã có được những tấm ảnh hậu trường mấy hôm vừa rồi của chương trình họ đang quay.
chí choé nhau trên mạng vậy thôi chứ thái sơn cũng thân với anh duy lắm, anh nói một chút rằng muốn xem ảnh mọi người đi quay vì anh nhớ nghề thì sơn đã gửi liền một đống khoảng mấy chục cái làm máy anh lag kinh hồn.
căng mắt ra soi từng tấm một xem có tìm được gì không, anh duy cũng không hy vọng gì nhiều vì trước đó anh đã không tìm được gì từ ảnh của đức phúc và anh tú cả. anh chắc mẩm rằng có lẽ thái sơn cũng sẽ không có gì khá hơn.
nhưng không.
trong một tấm ảnh selfie mờ mờ của thái sơn anh duy đã nhìn thấy một gương mặt rất quen thuộc mặc chiếc áo sơ mi anh mua cho dương và đang ngồi trang điểm.
…
.
.
.
\”duy? hôm nay anh chưa ngủ sao?\”
mười hai giờ kém.
hôm nay dương về nhà sớm hơn mọi ngày.
anh duy đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách, ánh mắt vô định trầm ngâm suy nghĩ một điều gì đó.
tiếng gọi của dương kéo anh từ trong ngàn suy tư giật mình quay đầu nhìn.
\”dương..\”
rất nhanh, anh đã lọt thỏm trong vòng tay enigma của mình.
\”dạo này công việc em bận quá không về sớm được, hôm nào anh cũng ngủ trước rồi..\”
\”dương..\”
\”em nghe?\”
anh duy trong vòng tay cứ gọi tên nó mãi.
\”sao thế?\”