Domicmasterd . ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁Dành Riêng – 9 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

Domicmasterd . ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁Dành Riêng - 9

Domicmasterd . ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁Dành Riêng - 9









✮ ⋆ ˚。𖦹

Đăng Dương vừa mới kết thúc một buổi họp căng thẳng. Căn phòng họp nặng nề bởi những con số, áp lực doanh thu và những kế hoạch dài hạn khiến đầu óc cậu căng như dây đàn.

Khi bước ra ngoài, cậu vô tình va mạnh vào mép bàn kính gần cửa. Một vết cắt dài lập tức xuất hiện trên mu bàn tay, dòng máu đỏ thẫm từ từ rỉ ra, chảy dọc theo ngón tay thon dài.

Cậu cau mày, khẽ rụt tay lại theo phản xạ, nhưng chỉ trong thoáng chốc rồi bỏ mặc. Một vết thương nhỏ không đáng để cậu phải bận tâm. Cuộc sống của Đăng Dương đã đủ mệt mỏi với hàng loạt vấn đề quan trọng hơn thế này.

Ngay lúc đó, một giọng nói thờ ơ vang lên.

\”chảy máu rồi kìa.\”

Cậu ngước lên, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Trường Sinh, trợ lý của mình. Anh ta đang đứng ngay gần đó, rõ ràng đã thấy mọi chuyện từ đầu, nhưng ngoài câu nói vừa rồi thì không có bất kỳ động thái nào.

\”cậu không nghĩ nên lấy băng giúp tôi sao?\” – Đăng Dương hỏi, giọng trầm thấp nhưng có phần mất kiên nhẫn.

Trường Sinh nhìn cậu một lúc, khóe môi hơi nhếch lên nhưng không hề có ý định cử động.

\”giám đốc là người mạnh mẽ, một vết cắt nhỏ thế này chắc không ảnh hưởng gì đâu.\” – Trường Sinh cười nhạt, giọng điệu có chút châm chọc. \”hơn nữa, tôi nghĩ giám đốc cũng chẳng thích ai giúp đâu, đúng không?\”

Đăng Dương khựng lại trong giây lát. Cậu nhìn sâu vào mắt Trường Sinh, cố tìm xem anh ta đang có ý gì. Nhưng trợ lý của cậu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, như thể câu nói vừa rồi chỉ là một lời đùa vô thưởng vô phạt.

Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng, nhưng Đăng Dương không muốn phí sức tranh luận.

\”đùa thôi, để tôi đi lấy bông băng cho giám đốc đây!\” – Trường Sinh nhận thấy có điều gì đó không ổn mà
lên tiếng.

Trên đường đi lấy bông băng, Trường Sinh cố tình chọn một lối đi vòng, chậm rãi bước ngang qua phòng thu âm. Qua khung kính, anh thấy Quang Hùng đang chăm chú chỉnh sửa bản phối mới nhất, đôi tai đeo headphone, ngón tay thoăn thoắt di chuyển trên bàn mix.

Trường Sinh dừng lại một chút, khẽ nheo mắt. Anh không bước vào, cũng không gọi tên Quang Hùng, chỉ giả vờ như đang lẩm bẩm một câu vu vơ, nhưng giọng nói đủ lớn để lọt vào tai người bên trong.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.