✮ ⋆ ˚。𖦹
Sau ngày hôm ấy, Đăng Dương nhận ra mình không thể tiếp tục chần chừ nữa. Cậu đã từng bỏ lỡ quá nhiều thứ, và lần này, cậu không muốn bản thân phải hối hận thêm một lần nào nữa.
Thế nên, thay vì giữ khoảng cách như trước, Đăng Dương bắt đầu thay đổi.
Cậu chủ động hơn – một cách rõ ràng đến mức tất cả mọi người trong công ty đều nhận ra.
Quang Hùng là người đầu tiên nhận ra sự khác biệt.
Không phải vì ai đó nói với anh, cũng không phải vì những lời bàn tán trong công ty – mà bởi vì chính anh là người trực tiếp cảm nhận được.
Chẳng hạn như hôm nay.
Buổi chụp hình quảng cáo vừa kết thúc, Quang Hùng thở phào một hơi, vừa định tìm chỗ nghỉ ngơi thì trợ lý đã đưa điện thoại cho anh, trên màn hình hiển thị lịch trình tiếp theo. Anh liếc mắt nhìn qua, chỉ nghĩ rằng mình sẽ tiếp tục quay cuồng với công việc cho đến tối như thường lệ.
Nhưng khi đọc kỹ lại, anh khựng lại.
\”… hôm nay nhẹ vậy?\”
Thông thường, lịch trình của anh lúc nào cũng kín đặc, hết sự kiện này đến ghi hình khác, nhưng hôm nay thì khác. Sau buổi chụp ảnh, chỉ có một lịch trình duy nhất:
\”ăn tối với Đăng Dương.\”
Anh chớp mắt, nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, rồi quay sang Nguyên Phúc.
\”ủa, cái này là sao vậy Phúc?\”
Nguyên Phúc cười cười, giọng điệu đầy ẩn ý.
\”là ý của giám đốc, tao vô tội.\”
\”… giám đốc hả?\”
Quang Hùng thoáng ngẩn người. Nếu là trước đây, chắc chắn Đăng Dương sẽ không bao giờ quan tâm đến lịch trình của anh. Cậu ấy luôn bận rộn với công việc quản lý, với các dự án của công ty, thậm chí có khi còn chẳng buồn nhìn vào lịch trình của nghệ sĩ dưới trướng mình. Vậy mà giờ đây…
Anh chưa kịp nghĩ thêm thì điện thoại rung lên.
Một tin nhắn từ Đăng Dương.
\”đợi anh ở tầng hầm, đừng trốn.\”
Quang Hùng nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm giác lạ lẫm trào dâng trong lòng.
[…]