YOU ARE READING
Tên gốc: Phong Mật Quán Tử _ 蜂蜜罐子.
(Tạm dịch: Bình Mật Ong.)
Tác giả: Nhất Cá Mễ Bính _ 一个米饼
Thể loại: tự ti trá hình băng sơn công X dương quang hiểu chuyện thụ, gương vỡ lại lành, hiện đại, chủ thụ, HE, điềm văn.
Tình trạng bản gốc: Hoàn (20 chươ…
#1×1
#chủđộngthụ
#gươngvỡlạilành
#hiểuchuyệnthụ
#lạnhlùngcông
#ngọt
#tựticông
#đammỹ
#điềmvăn
07.
Buổi trưa Trịnh Phi có về nhà một chuyến, còn mua cho Đào Ninh và Đường Đường hai phần cơm. Lúc vào phòng để đồ chơi gọi hai người thì nhìn thấy bóng ai đó đứng cạnh cửa sổ, suýt nữa Trịnh Phi cho rằng mình đi lộn nhà.
Mất vài giây để bình tĩnh lại, Trịnh Phi mới hỏi: \”Cậu là… Úc Phong?\”
\”Chào anh.\” Úc Phong lên tiếng xem như chào hỏi.
\”Ơ đệch…\” Trịnh Phi vội vàng nhìn sang Đào Ninh nháy mắt liên tục, nhìn như mới trúng gió. Đào Ninh chỉ cười cười chứ không nói gì.
Bé con Đường Đường ghé vào tai Đào Ninh: \”Ba ba hư quá, nói bậy bạ.\”
\”Đúng vậy, Đường Đường không được học theo đấy.\” Đào Ninh ôm bé con lên, hỏi Trịnh Phi: \”Anh bận thì cứ đi đi! Hôm nay em rảnh, trông con giúp anh.\”
Trịnh Phi rất muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng lúc này hắn đang bận nên đành phải nói: \”Được… Anh có mua hai phần cơm này, em với Úc Phong ăn đi, chiều có đói thì ăn đồ vặt của con bé đỡ, hoặc tự nấu ăn cũng được, chị em không có nhà nên anh định tối mình ra ngoài ăn một bữa.\” Trịnh Phi dặn dò xong xuôi lại liếc trộm Úc Phong, rồi vội vàng rời đi.
Đường Đường ăn khá ít, Úc Phong ăn cũng ít nên hai phần cơm chia đều cho ba người là vừa vặn.
Đến chiều Đường Đường có vẻ hơi mất tinh thần, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ dụi mắt. Tuy là bé rất thích Đào Ninh nhưng cũng biết Đào Ninh chỉ là bạn của ba, không được muốn khóc là khóc. Đường Đường đành dựa lên người Đào Ninh ngủ.
\”Đường Đường ngoan quá.\” Đào Ninh vỗ nhẹ bé con, nói với Úc Phong.
Úc Phong vẫn đứng cạnh cửa sổ, Đào Ninh hỏi anh: \”Đứng liên tục vậy anh không mệt à?\”
Úc Phong đáp: \”Không.\”
Đào Ninh quả là một người có bản lĩnh, đã lâu hai người không gặp nên dù gì lúc gặp lại cũng phải thấy đôi chút xấu hổ, nhưng Đào Ninh lại rất tự nhiên tám chuyện với Úc Phong. Khả năng xã giao của Đào Ninh rất tốt, không như Úc Phong, trừ bề ngoài có vẻ lạnh lùng ra thì gặp gì cũng sợ…
Buổi tối Trịnh Phi về nhà, Úc Phong không đi ăn cùng bọn họ. Anh đã đi trước rồi, anh nghĩ Trịnh Phi sẽ đưa Đào Ninh về nhà, không đến lượt mình quan tâm.
Đường Đường tự ngồi lên ghế dành cho trẻ em xúc đồ ăn, thỉnh thoảng Trịnh Phi gắp cho con gái mấy món thì lại hỏi Đào Ninh: \”Em mới về vài ngày sao lại câu được Úc Phong rồi?\”
\”Anh ấy là hàng xóm của em.\” Đào Ninh nói.
\”Ở đâu?\”
\”Sát cạnh nhà em.\” Đào Ninh đưa đồ ăn đến miệng, nói tiếp: \”Ngày thứ hai về thì gặp anh ấy.\”
\”Vậy hiện giờ hai người… quan hệ thế nào? Hàng xóm? Hay là…\”
\”Không biết, chưa nói được.\”
\”Có ý với nhau à.\” Trịnh Phi muốn hỏi rất nhiều điều nên vẻ mặt hơi sốt ruột: \”Không đúng, năm đó đúng là hai người tình nồng ý mật nước chảy đá mòn các kiểu nhưng sau đó em lại theo ba mẹ ra nước ngoài. Một mình cậu ta gây dựng sự nghiệp bây giờ cũng thành công lắm. Anh nhớ không lầm thì hai người chia tay rồi mà?! Vậy là quan hệ người cũ chứ?\”