[Đm|End] Bí Kíp Giả Ngoan Của Tên Điên – Ngoại truyện 3: Nếu không có chuyện gì xảy ra (5) – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm|End] Bí Kíp Giả Ngoan Của Tên Điên - Ngoại truyện 3: Nếu không có chuyện gì xảy ra (5)

Nhịp tim đập nhanh hơn khiến Trần Kỳ Chiêu có một cảm giác lạ lẫm, cậu cúi đầu, liếc mắt thấy Thẩm Vu Hoài đang thu dọn lọ thuốc và tăm bông trên ghế bên cạnh. Tăm bông và băng gạc đã dùng được anh để riêng ra, các loại thuốc khác được bỏ lại vào túi nhựa ban đầu, khi cậu ngẩng đầu lên, Thẩm Vu Hoài cầm những thứ đó đi hỏi cảnh sát, cuối cùng mang ra thùng rác ở cửa bỏ đi.

\”Anh, anh đang làm gì thế?\” Một giọng nói đột nhiên vang lên ngay bên cạnh.

Trần Kỳ Chiêu lập tức hoàn hồn, nhịp tim đập nhanh khiến chân tay cậu tê dại trong giây lát, \”Không làm gì cả, xong rồi à?\”

\”Xong rồi, Trình Vinh bảo chúng ta về trước đi, chuyện còn lại để anh ta tìm người xử lý là được.\” Nhan Khải Lân nói: \”Về trường trước thôi, kẻo lại không kịp giờ giới nghiêm, mai là thứ hai rồi mà?\”

Cậu ta nói được nửa câu, thấy Thẩm Vu Hoài từ bên ngoài bước vào, trong lòng càng thêm căng thẳng: \”Anh Hoài.\”

Thay phiên nhau lấy lời khai nên mất chút thời gian, những người có mặt đều được gọi vào, khi xong việc thì đã hơn mười giờ tối. Trình Vinh bảo họ về trước, Trần Kỳ Chiêu và Nhan Khải Lân đều không lái xe, cuối cùng Thẩm Vu Hoài trên đường về viện nghiên cứu tiện đường đưa họ về.

Suốt đường đi không ai nói gì, Trần Kỳ Chiêu và Nhan Khải Lân ngồi ở ghế sau xe, Nhan Khải Lân liên tục kể về tình hình của đám người gây chuyện vừa nãy. Trần Kỳ Chiêu lại chẳng nghe lọt tai câu nào, chỗ cậu ngồi vừa vặn ở phía sau ghế phụ lái, từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy gần như toàn bộ sườn mặt của Thẩm Vu Hoài.

Cũng có thể do nhìn ở góc độ khác, cậu có thể nhìn thấy đuôi mắt hẹp dài của đối phương.

Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu không biết đặt vào đâu, nhìn Thẩm Vu Hoài, rồi lại dời mắt đi nhìn vô lăng, chú ý đến bàn tay đối phương đang nắm vô lăng.

Bàn tay to rộng, ngón tay thon dài… Ánh đèn đường và ánh sáng đủ màu sắc từ các cửa hàng lướt qua, phản chiếu vào khoang xe tối tăm, khiến đôi tay kia càng thêm trắng lạnh thon dài.

Phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua, Trần Kỳ Chiêu lại phát hiện mắt mình như dính chặt vào người Thẩm Vu Hoài, không thể rời đi được.

\”Đám người kia toàn là kẻ tái phạm tội, Trình Vinh nói bọn chúng sẽ phải chịu khổ thôi.\” Nhan Khải Lân nhìn Trần Kỳ Chiêu, khua tay trước mặt cậu: \”Anh, anh có nghe em nói không?\”

Đột nhiên, người ở ghế lái hơi nghiêng đầu, khoảnh khắc ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, anh liếc nhìn về phía sau.

Trần Kỳ Chiêu chạm mắt với anh, giây tiếp theo vội vàng dời đi, tiếp theo đó là cảm giác căng thẳng vì bị phát hiện đang nhìn trộm, nhịp tim trong lồng ngực dường như lại đập nhanh hơn.

Đèn đỏ.

Ngón tay Thẩm Vu Hoài gõ nhẹ lên vô lăng, anh hơi rũ mắt xuống, che giấu đi vẻ sâu thẳm trong đáy mắt.

\”Rồi sao nữa? Trình Vinh nói gì?\” Trần Kỳ Chiêu dời mắt đi.

Nhan Khải Lân tiếp lời: \”Thì đương nhiên là phải tính sổ rồi, tên kia còn đánh Khải Tử, anh cũng bị thương nữa, chuyện này sao có thể bỏ qua được?\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.