\”Tên?\”
\”Lý Cường Sâm.\”
\”Tuổi tác?\”
\”43.\”
Vệ binh ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông gầy yếu, râu ria xồm xoàm đang đứng đối diện, sau đó lấy thẻ căn cước từ tay anh ta, đặt vào máy phân biệt danh tính, cũng không hỏi thêm gì.
Đèn nhỏ trên máy lập lòe, đang trong quá trình xác minh.
Không ai nói gì, không gian xung quanh trở nên im lặng, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo của trạm gác, chỉ có hai người lặng lẽ đứng đó.
Xa xa trong màn đêm có thể nhìn thấy hình dáng của vài căn nhà nhô lên từ mặt đất, là khu biệt thự Enesia.
Lạc Chu Chu lúc này tim đập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng trên mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Dù có lo lắng đến mấy, vẻ ngoài của cậu cũng không để lộ gì, nhờ có bộ râu dày che kín gương mặt.
\”Lý Cường Sâm, anh muốn đến khu Bayardo?\” Vệ binh hỏi với giọng điệu nhạt nhẽo, như thể chỉ muốn hoàn thành công việc một cách nhanh chóng, khiến Lạc Chu Chu dâng lên chút hy vọng.
Bây giờ cũng đã là nửa đêm, vệ binh hẳn chỉ muốn sơ xài cho xong việc để nghỉ ngơi, cảnh giác cũng sẽ giảm bớt. Chắc chỉ hỏi thêm vài câu rồi cho qua.
\”Đúng vậy, tôi muốn đến khu Bayardo thăm dì. Bà ấy vừa đột ngột ngã bệnh nên tôi đến chăm sóc bà.\” Lạc Chu Chu khai lý do đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Vì quá căng thẳng, giọng nói của cậu hơi run rẩy. Cũng may, vệ binh có lẽ cho rằng cậu đang lo lắng quá nên không để ý nhiều.
Khu Bayardo khác hẳn với khu Enesia nơi Lạc Chu Chu đang đứng. Nghe nói nơi đó là khu bình dân, nhà cửa đông đúc chật chội như một tổ ong. Không như Enesia, chỉ lác đác vài biệt thự, và những khu vườn rộng mênh mang.
Cảm giác Bayardo cũng rất tự do.
Tự do đến thế nào? Lạc Chu Chu cảm thấy chỉ cần cậu có thể tìm một căn phòng nhỏ ở Bayardo để ẩn náu, tướng quân Lạc Bội nhất định sẽ không tìm được cậu.
Cậu có thể tự do nhảy nhót trên các mái nhà dưới ánh trăng, tự do di chuyển giữa những con hẻm tăm tối như một mạng nhện, và mỗi đêm sẽ đến những thành phố giao dịch ngầm huyền thoại để tìm kiếm loại máu mới lạ nhất.
Từ khi xuyên vào thế giới kỳ lạ này, đã hai tháng rồi chưa được uống một giọt máu nào.
Cơ thể cậu dường như đã quên mất hương vị của chất lỏng ngọt ngào ấy thấm đẫm vị giác, trượt xuống cổ họng cậu.
Quan trọng hơn là, chỉ khi rời khỏi Enesia, cậu mới có thể bắt đầu tìm kiếm người bạn đời phù hợp với mình. Nếu không tìm được, cậu sẽ chết mất.
Lạc Chu Chu chưa bao giờ nghe nói về một ma cà rồng đi bán muối vì không tìm thấy người bạn đời của mình, nhưng cậu sắp phá kỷ lục thành con duy nhất.
Nhưng chết đi như vậy sẽ trông như thế nào nhỉ?
Có thể cậu sẽ héo rút lại thành một cái xác khô cứng như vỏ cây, trông đáng sợ vô cùng. Cuối cùng sẽ bị người ta châm lửa đốt, tro tàn thì bị thả trôi vào cống thoát nước.