Note: Lại là tiếng còi cảnh báo hẹ hẹ hẹ, chương này ýe là tả vẻ đẹp thụ 1/4 chương, bấy bì nào không thích có thể lướt lướt tập trung cốt truyện và để lại sao xinh xắn, đừng cmt toxic tôi sẽ khóc, chụt chụt bấy bề.✨
———-
◎Gã rất rảnh◎
Người đàn ông bước về phía phòng thay đồ, cố ý giảm nhẹ bước chân, lặng lẽ không một tiếng động.
Gã cứ thế đi tay không, dường như chẳng hề lo lắng sẽ gặp nguy hiểm gì.
Sắc mặt cũng không chút thay đổi.
Nếu không có thực lực thật sự, rõ ràng chẳng thể bình tĩnh đến mức này.
Gã đi đến trước tủ quần áo, bước đi ung dung, không hề do dự mà mở tủ ra ngay.
Ngay khi cánh tủ vừa mở ra, bóng người còn chưa thấy đâu, một chiếc kim tiêm đã nhắm thẳng bắp chân gã đâm tới.
Rõ ràng dù gã đã cố giảm tiếng bước chân, người trong đó vẫn phát hiện ra gã.
Người đàn ông không hề hoảng hốt, gần như không cần suy nghĩ, liền lùi lại mấy bước tránh né, sau đó lập tức nhấc chân lên, chuẩn bị đạp mạnh xuống bàn tay to gan kia.
Cú đạp này hoàn toàn không có nương tay, nếu trúng thì có thể trực tiếp giẫm nát bàn tay người ta.
Nhưng ngay khoảnh khắc chuẩn bị đạp xuống, gã dừng lại với ánh mắt sâu thẳm mang theo hiểm nguy cũng khựng lại.
Bởi vì gã cảm thấy bàn tay cầm kim tiêm kia… có phần quen mắt.
Thon dài, trắng trẻo, đẹp đẽ.
Tựa như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ.
Rất giống… bàn tay của cậu thiếu niên kia.
Ngay cả lớp tay áo vừa lộ ra cũng rất giống.
Và cả mùi hoa nhài nồng nàn đó nữa hoàn toàn hợp lý. Có lẽ lúc đó thiếu niên xịt lên tay mình cũng chính là loại nước hoa hương nhài này.
Xét về độ đậm của hương thơm, thì mùi nhài rất thích hợp, lại hoàn hảo để lấn át mùi máu tanh.
Trong cả loạt nước hoa, được chọn cũng là điều dễ hiểu.
Tim gã khẽ tăng tốc, não bộ cũng không kìm được mà phấn khích lên lần nữa. Đôi mắt hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào chiếc tủ đã bị mở.
Vì gã vừa rồi tạm ngưng hành động, bàn tay trắng trẻo ấy đã lập tức rụt lại, hoàn toàn giấu kín trong đống quần áo, không nhìn thấy chút bóng dáng nào nữa.
Nhưng người thì vẫn trốn trong tủ, chẳng thể đi đâu được.
Người đàn ông cố nén sự hưng phấn trong lòng, bước nhanh về phía trước vài bước, nhẹ nhàng gạt mớ áo quần treo ở góc tủ sang một bên.
Cùng với động tác đó, một bóng dáng gầy mảnh lộ ra ở góc tủ.
Dù gã đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khoảnh khắc nhìn rõ bóng người ấy, mắt vẫn trừng lớn, đồng tử co rút lại, đến cả nhịp tim cũng khựng lại một nhịp.