[Đm] Streamer Web Đen Tui Thích Lại Là Sếp – Kỳ Giang (Song Tính) – Chương 21 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm] Streamer Web Đen Tui Thích Lại Là Sếp – Kỳ Giang (Song Tính) - Chương 21

BẠN ĐANG ĐỌC

Tác giả: Kỳ Giang
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, cao H, mỹ công cường thụ, song tính.
Tên khác: Cấp trên lạnh lùng lại là hot streamer web đen đêm nào cũng bòn rút tinh dịch
Có cậu nhân viên mới tới là công tử bột hàng thật giá thật.
Cái tên công tử bộ…

#1×1
#hiệnđại
#songtính
#đammỹ

Khi Lục Thanh Yến mơ mơ màng màng tỉnh lại, ánh mặt trời đã chan hoà bên ngoài, bức màn không kéo kín để lọt nắng, vừa lúc chiếu vào mép giường.

Cả người Tiêu Hách tựa vào lòng anh, cánh tay siết chặt. Mái đầu xù gối lên tay anh, ngủ ngon lành, gương mặt đẹp trai nhìn ưa mắt cực kỳ.

Lục Thanh Yến chợt cảm giác như đang nuôi một con cún bự. Anh vòng tay qua lưng Tiêu Hách, vuốt ve những vệt đỏ anh tạo ra trên người cậu. Chẳng hiểu sao, sự ngọt ngào trào dâng trong lòng anh.

Đây có lẽ là cảnh tượng mà anh mong ước đã lâu, cố gắng tìm một nơi dừng chân giữa chốn đô thị phồn hoa phát triển như vũ bão, cố gắng làm việc để nuôi bản thân và chị gái, cuối cùng cũng chỉ mong có một người yêu ở bên, về đến nhà là có thể nhận được một cái ôm ấm áp.

Trước kia anh từng lo nghĩ về điều này không thôi. Vừa bước chân tới thành thị xa hoa mà chỉ biết ăn thịt người này, ai ai cũng bận rộn, vẻ mặt đầy mệt mỏi và anh cũng là một trong số đó, sinh viên mới tốt nghiệp, ánh mắt tràn đầy vẻ ngờ nghệch. Vừa mới chia tay với Lý Lăng Trí, anh bắt buộc phải độc hành dưới áp lực từ tình cảm và sinh tồn,

Lúc ấy chỉ thấy nội việc sinh tồn được thôi đã khó lắm rồi, chỉ mỗi việc kiếm tiền thôi đã vắt cạn sức lực trong ngày của anh nhưng về sau tất cả những tưởng tượng về khó khăn lúc ấy chỉ là chuyện bé xé ra to thôi. Ít nhất hiện tại, khi nhớ tới bản thân ngày non nớt ấy chỉ thấy những lo âu khi ấy tới bây giờ không còn đáng kể nữa.

Cuộc sống sẽ tốt hơn thôi, những điều khi ấy anh hằng mong ước bây giờ đã đạt được rồi.

Tiêu Hách cũng bị ánh sáng chiếu cho tỉnh. Cậu mơ màng cọ cọ trên người Lục Thanh Yến trong chốc lát, lúc ngẩng lên mới phát hiện anh đã dậy từ lúc nào, nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng.

\”Tỉnh rồi sao?\” Lục Thanh Yến lồng tay vào tóc cậu vuốt ve. Tiêu Hách nhắm mắt lại hưởng thụ, thoải mái quá mà rầm rì rên rỉ rồi lại lăn vào trong lòng Lục Thanh Yến.

Anh phì cười. Tiêu Hách lại lăn vào vòng tay anh, cứ lăn qua lăn lại. Lục Thanh Yến mặc cậu chơi, hai người ấu trĩ lăn lộn.

Lúc chuông cửa vang lên, Tiêu Hách dừng lại, rơi cái bùm xuống giường.

Lục Thanh Yến hoảng sợ, vội đi xem cậu ngã thế nào. Tiêu Hách bò dậy trông đáng thương tệ, phẫn nộ lẩm bẩm: \”Ai đấy không biết?\”

Lục Thanh Yến cũng không biết, định đi mở cửa thì bị Tiêu Hách đẩy về lại trên giường, chỉ dấu vết trên người anh, nói: \”Em đi cho, anh mặc đồ vào rồi ra.\”

Cậu chỉ mặc áo hoodie của mình, dấu hôn trên cổ cũng chẳng che nổi, bên dưới độc một cái quần đùi rồi ra mở cửa.

Tiếng chuông ngoài của không thúc giục nữa. Tiêu Hách mở cửa ra, chống tay lên tường bộ dạng đúng kiểu canh cửa, chưa thấy rõ là ai đã lạnh lùng hỏi: \”Ai đó?\”

Bên ngoài là một người phụ nữ thoạt nhìn rất mạnh mẽ, đang bế một bé gái. Chị vừa thấy Tiêu Hách thì sửng sốt, hỏi lại: \”Cậu thì là ai?\”

Bầu không khí giữa họ trở nên nghiêm trọng, Tiêu Hách giữ cửa không cho bọn họ đi vào. Lục Thanh Yến đợi mãi không thấy Tiêu Hách quay lại nên đi ra.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.