BẠN ĐANG ĐỌC
Tác giả: Kỳ Giang
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, cao H, mỹ công cường thụ, song tính.
Tên khác: Cấp trên lạnh lùng lại là hot streamer web đen đêm nào cũng bòn rút tinh dịch
Có cậu nhân viên mới tới là công tử bột hàng thật giá thật.
Cái tên công tử bộ…
#1×1
#hiệnđại
#songtính
#đammỹ
Lục Thanh Yến vừa đến trường đón Tiêu Hách thì thấy bạn trai cưng của mình đang chơi bóng rổ trên sân thể dục. Không biết có phải do tâm trạng không tốt hay không mà động tác đập bóng trông mạnh lắm.
Mặt Tiêu Hách đẫm mồ hôi, mái tóc ướt nhẹp dán lên làn da trắng mịn, đường cong cơ bắp cánh tay lúc dẫn bóng trông đến là đẹp mắt.
Lúc đến Lục Thanh Yến không nói cho Tiêu Hách, định cho bạn trai bất ngờ. Anh đứng đằng sau hội con gái, khoanh tay chờ Tiêu Hách chơi bóng xong.
Hơi thở đời sinh viên mang theo sức sống thanh xuân, khi mà các em chưa trộn lẫn những điều từ thế giới người lớn, đơn giản đến mức khiến tâm trạng người ta thả lỏng. Chiều tà chuẩn bị buông xuống, lòng Lục Thanh Yến bình yên đến lạ, lắng động hẳn xuống, gương mặt nhìn Tiêu Hách cũng mang nụ cười nhẹ nhàng.
\”Vào vào! Anh quá đỉnh!\”
\”Đệt mệ chứ sức bật của anh cũng xịn đét, lần đầu tao thấy có người bám rổ vậy luôn!\”
\”Ảnh vào hẳn mấy quả ba điểm rồi! Trâu vãi!!!\”
\”Anh ơi cố lên! Anh đẹp trai quá! Anh cho em Wechat đi!\”
Mấy cô gái hét cổ vũ ngoài sân khiên Tiêu Hách hơi phân tâm. Cậu kéo vạt áo lên lau mồ hôi, đường cong cơ bụng lộ ra khiến người xem suýt thì phát điên.
Có lẽ do cảm ứng giữa người yêu, Tiêu Hách chỉ quay về sau nhìn thôi mà không dời nổi mắt nữa. Lục Thanh Yến đứng đó chờ cậu, gió mơn man làn tóc anh. Thấy tầm mắt cậu, Lục Thanh Yến cười dịu dàng.
Tiêu Hách ngẩn người. Vẻ ngoài vợ lạnh lùng nhưng khi đối diện với cậu mới mỉm cười dịu dàng. Cảm giác chi tiết nhỏ ấy chỉ thuộc về một mình mình khiến trái tim Tiêu Hách tê dại.
Nhớ đến bức ảnh trong di động Thẩm Thanh cậu lại thấy cấn cấn trong lòng, cho dù Lục Thanh Yến có đã đến trường rồi nhưng Tiêu Hách vẫn dỗi lắm, muốn được anh dỗ dành.
Nhưng dỗi ít thì vui mà dỗi nhiều thì xui, Tiêu Hách mím môi. Đúng lúc đó có đồng đội lên vỗ vai cậu.
\”Sắp hiệp cuối rồi, xong đi ăn nhỉ?\”
Tiêu Hách cúi đầu, lạnh lùng nói không rồi ôm bóng ra giữa sân.
Giữa hiệp, khi người đồng đội vừa hỏi chuyền bóng cho cậu, ngay lập tức Tiêu Hách nói: \”Ông ngáng tôi một phát.\”
Đang lúc nước sôi lửa bỏng, người đồng đội kia ngẩn ra, chẳng hiểu tự nhiên Tiêu Hách muốn ngáng chân làm gì. Cậu ta chẳng hiểu, chỉ chơi tốt ở vị trí của mình. Nhưng lúc sau lại gặp, Tiêu Hách dán lại nói: \”Ngáng tôi một phát, sau mời ông đi ăn.\”
Người đồng đội cảm thấy Tiêu Hách không giống đang đùa, còn tưởng là chiến thuật mới nên ngoan ngoãn duỗi chân ra trước mặt cậu.
Một tiếng \”rầm\” vang lên…
\”Trời ạ! Có bị thương không?\”
\”Đờ ra đấy làm gì, ra xem nhanh lên!\”
Tiêu Hách ôm mắt cá chân ngồi dưới đất, nhăn nhó giả vờ đau.
Bình thường cậu vốn lạnh lùng, hay từ chối người ta lại gần nên cũng không ai dám ra đỡ. Cậu kêu lên đau đớn, ánh mắt ngóng chờ nhìn Lục Thanh Yến xuyên qua đám người, tiến về phía mình. Vẻ mặt vợ đau lòng lắm, gạt tay Tiêu Hách ra mà xem chỗ bị thương.